Edit: Tiểu Vân
“Anh ơi, anh tên là gì dạ?” Bé trai trắng trẻo thấy một anh đẹp trai đi vào ngồi, chớp đôi mắt trong veo nhìn cậu, tò mò hỏi. Ba ba trước kia chỉ cho mỗi chú Mạc vào ngồi thôi hà, chưa từng cho ai ngồi nữa cả. Cái anh xinh đẹp này rốt cục là ai vậy?
Anh? Tim Diệp Trầm Tĩnh đập trệt một nhịp. Cười nhẹ, “Diệp Trầm Tĩnh, còn em”
“Diệp Thiên Diễn.” Bé trai lộ ra nét mặt hưng phấn, “Chúng ta đều cùng họ Diệp nha, thật tốt.”
Diệp Trầm Tĩnh cười khổ gật đầu một cái.
“Anh Tĩnh, anh thật là đẹp.” Ánh mắt bé trai trong veo, rất hồn nhiên rất chân thành.
Diệp Trầm Tĩnh đỏ mặt, “Em cũng vậy.”
“Tĩnh, đi đường kia?”
Diệp Trọng Tiêu từ đầu tới cuối đều đang quan sát biểu cảm của Diệp Trầm Tĩnh, thấy gương mặt đỏ bừng của em ấy, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, vì sự an toàn khi lái xe, hắn quyết định không cho con trai hỏi nữa, tuy rằng con trai thích Tĩnh hắn cũng rất cao hứng.
Nhóc con này cũng thật tinh mắt, Tĩnh của hắn đương nhiên phải xinh đẹp rồi, loại khí chất đó, hương vị đó, là độc nhất vô nhị.
Diệp Trầm Tĩnh bị âm thanh trầm thấp ôn nhu gọi “Tĩnh” khiến cậu sửng sốt một chút, “Đi tới trước, quẹo trái, đến trước cây nhãn thì dừng xe được rồi.”
Thực ra thì từ nhà sách tới nhà Diệp Trầm Tĩnh không xa, mới vừa nói vài câu, đã đến nơi, mặc dù Diệp Trọng Tiêu đã cố ý thả chậm tốc độ xe.
“Cảm ơn, Diệp tiên sinh.”
Diệp Trầm Tĩnh mở cửa xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-minh/125183/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.