Ở lại Vân gia hai ngày, Diệp Thanh Dao và Phượng Uyên Dung liền muốn trở về sơn cốc, qua hai ngày này, Diệp Thanh Dao đã đổi xưng hô với Phương Uyên Dung từ sư tỷ thành sư huynh, cũng không vì trước đây hiểu lầm chuyện này mà cảm thấy ngượng ngùng gì cả, tất cả đều thuận theo tự nhiên. 
Đã qua hai năm, bây giờ Diệp Thanh Dao đã hoàn toàn không cần theo quy định lúc trước cứ ba ngày lại về nhà một lần nữa, y thuật của mợ dạy cho nàng cũng đã gần như đầy đủ, tương lai như thế nào phải xem chính bản thân nàng mà thôi, cho tới bây giờ sách thuốc trong nhà đều để nàng thoải mái xem, muốn mang đến sơn cốc cũng không có vấn đề gì, 
Tuy vậy nhưng Diệp Thanh Dao vẫn kiên trì ba ngày về nhà một lần như cũ, cũng không phải nàng cứng nhắc tuân theo quy định mà là hy vọng có thể thỉnh thoảng gặp bà ngoại và mọi người trong nhà, cũng coi như ba ngày trở lại Vân gia này là thời gian nghỉ ngơi, mặc dù vẫn bận rộn học y thuật nhưng nàng cảm thấy thời gian nghỉ ngơi đó rất yên bình, cũng rất hưởng thụ. 
Kiếp trước nàng sống quá kịch liệt, quá mệt mỏi, nên kiếp này nàng đặc biệt hưởng thụ cảm giác yên tĩnh đơn giản như thế này, dù trong mắt một số người đó là cuộc sống rất đơn điệu, không có gì thú vị. 
Thoải mái đi trên đường lên núi, nàng mang theo thức ăn, điểm tâm bà ngoại và mợ tự làm cho mình, tuy không phải trân hưởng mỹ vị gì, chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-vuong-gia-truc-ma-phi/3451/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.