Người ta đều nói gần quê là rụt rè, nhưng Địch Tiểu Địch cho rằng đối mặt với người mình thầm mến có thể sẽ nói ra tâm tư của mình đối với cậu, thì cũng không thể không sợ hãi.
Bởi vì quá coi trọng quá mong đợi một kết quả, vì vậy có thể sẽ phải đối mặt với một kết quả không như mong đợi, cho nên sinh ra cảm giác sợ hãi.
Bầu không khí đặc biệt quanh quẩn giữa Địch Tiểu Địch và Lạc Ngạn Tinh, hai người đều trầm mặc, không ai nói câu tiếp theo.
"Địch Tiểu Địch, em tới trả lời vấn đề này một chút."
Không biết qua bao lâu, giọng nói của giáo viên đã phá vỡ bầu không khí cổ quái giữa Địch Tiểu Địch và Lạc Ngạn Tinh.
Lạc Ngạn Tinh không yên lòng nghiêng đầu nhìn về phía Địch Tiểu Địch, có chút lo lắng Địch Tiểu Địch cũng giống cậu không có khả năng trả lời vấn đề của giáo viên.
Tuy nhiên tình huống không như Lạc Ngạn Tinh nghĩ, Địch Tiểu Địch thật sự là học bá đứng lên không chút hoang mang và trả lời rõ ràng, giáo viên thập phần hài lòng để Địch Tiểu Địch ngồi xuống.
Nhìn thấy Địch Tiểu Địch như vậy, Lạc Ngạn Tinh bỗng nhiên có chút không vui --
Cậu vốn cảm thấy không khí mập mờ vừa rồi không phải chỉ một mình cậu cảm nhận được, nhưng nhìn thấy câu trả lời nghiêm túc của Địch Tiểu Địch, dường như căn bản là cô không phát hiện ra ý tứ trong câu nói vừa rồi của cậu hoặc là nhận ra mà không thèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-phu-tieu-dien-ha/3348804/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.