Phương Tòng Khải thở dài một tiếng:
"Học, học, sao anh lại ép buộc em, nhiều như vậy Ngạn ca.."
Thở dài xong, cậu yên lặng xoay người trở về vị trí, ngồi trước mặt Lạc Ngạn Tinh, suốt buổi sáng không quay đầu lại nói một lời.
Địch Tiểu Địch nghiêng đầu nhìn Lạc Ngạn Tinh:
"Là bởi vì kì thi tháng sao?"
Lạc Ngạn Tinh gật đầu.
Địch Tiểu Địch lại hỏi:
"Cậu định học cái gì trước?"
Câu hỏi này làm Lạc Ngạn Tinh nghẹn họng, cậu nói:
"Cậu cảm thấy học cái gì trước thì tốt?"
Địch Tiểu Địch suy nghĩ một chút, hỏi Lạc Ngạn Tinh:
"Cậu giỏi nhất môn nào? Cậu có thường đạt điểm chuẩn không?"
Lạc Ngạn Tinh nói:
"Ngoại trừ ngữ văn cũng không kém nhiều lắm, còn lại không có gì tốt nhất, đều kém như nhau."
Câu trả lời này rất thành thật, nhưng Địch Tiểu Địch nghe xong cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên, cô rất có trách nhiệm hỏi tiếp:
"Cậu mỗi lần đều âm thầm viết thơ cổ sao?" "
Lạc Ngạn Tinh nói:
Mỗi lần mình đều để trống, chưa từng đọc thơ cổ.
Địch Tiểu Địch:"... "
Cậu lợi hại!
Địch Tiểu Địch nói:
" Vậy lúc học ngữ văn cậu học thuộc lòng một chút đi, thi văn học thuộc thơ cổ rất dễ tăng điểm. Trước kỳ thi tháng không cần tốn công sức vào ngữ văn nữa, những môn khác chưa từng thi đạt tiêu chuẩn cần cậu tốn nhiều thời gian hơn. "
Lạc Ngạn Tinh nói xong học tập, thái độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-phu-tieu-dien-ha/3335223/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.