Chương trước
Chương sau
Lý Ngộ Tranh cũng không biết nhiều về nấu nướng, nhưng chí ít cũng biết vài món đơn giản. Trong nồi cơm vẫn còn khá nhiều cơm nguội, anh quyết định sẽ làm món cơm rang thập cẩm. Vừa hay nhà Đinh Khánh Lam đã có đủ nguyên liệu. Con lợn kia vẫn cứ ngủ say, để anh đây phải cực nhọc xuống bếp thế này đấy!
Món cơm rang đối với anh là quá đơn giản. Chẳng mấy chốc là đã hoàn thành. Đĩa cơm cũng đã được bưng bê lên tận nơi cho Đinh Khánh Lam. Dù sao cô cũng vừa mới ngủ được có hai mười phút, nên vẫn là để cô ngủ tiếp đi, khi nào dậy thì ăn vậy. Lý Ngộ Tranh trèo lên giường nằm cạnh Đinh Khánh Lam, như cảm nhận được có hơi thở quen thuộc bên cạnh, cô liền trở mình quay qua ôm chặt lấy thắt lưng Lý Ngộ Tranh. Anh dở khóc dở cười nhìn con sâu lai lợn bên cạnh, từ từ nhấc đầu cô lên gối vào tay mình.
"Hí hí, anh đẹp trai!" Giọng nói bé tí như muỗi kêu vang lên. Lý Ngộ Tranh trầm ngâm nhìn Đinh Khánh Lam đang cười khúc khích nói mớ. Đù, con nhóc này lại mơ thấy cái gì thế này?
Lý Ngộ Tranh vẫn âm thâm tính giờ, hai tiếng đồng hồ trôi qua, cơm cũng đã nguội tanh nguội ngắt. Lý Ngộ Tranh quyết định lay lay người gọi Đinh Khánh Lam dậy.
"Khánh Lam, dậy ăn cơm đi. Con chó này!!"
Mặc cho Lý Ngộ Tranh gọi rát cả cổ họng, cô nàng vẫn không có dấu hiệu thức dậy mà quàng tay lên cổ Lý Ngộ Tranh, rúc vào hõm cổ cậu thong dong ngủ tiếp.
"Đinh Khánh Lam!! Có dậy không hả!!"
"..."
"Khánh Lam!! Dậy!!"
"..."
Mất hết kiên nhẫn, Lý Ngộ Tranh cúi đầu cắn thật mạnh lên vành tai của Đinh Khánh Lam. Cô bé cuối cùng cũng có phản ứng rụt cổ lại. Khuôn mặt nhăn nhăn nhó nhó, rõ là rất khó chịu. Thấy cô nàng vẫn chưa chịu tỉnh, Lý Ngộ Tranh cúi xuống cắn mạnh thêm phát nữa, thế là ai đó đã không thể chịu nổi mà từ từ mở mắt.
"Lý Ngộ Tranh, làm gì vậy hả?" Đinh Khánh Lam cất giọng ngái ngủ, lên tiếng oán trách.
"Dậy ăn cơm, ngủ vậy được rồi. Ăn xong ngủ tiếp!"
"Đéo!" Đinh Khánh Lam thẳng thừng từ chối, tiếp tục nhắm mắt ôm anh ngủ.
"Vậy thì cút ra, ai cho mày ôm tao hả!!"
"Tao thích ôm mày!" Cô nàng vẫn cương quyết ôm chặt lấy Lý Ngộ Tranh.
"Không cho, buông tao ra!!"
"Không buông!!"
"Buông ra!!"
"Không!!"
"Tao chưa gọi cho mẹ đâu đấy, không dậy thì tối nay ở nhà một mình đi."
Câu nói này quả thật rất có hiệu lực, sao anh không nghĩ ra ngay từ đầu chứ! Đinh Khánh Lam nghe xong liền mở bừng hai con mắt, cười hihi nhìn Lý Ngộ Tranh. Gì chứ? Không phải lúc nào cũng được an toàn như hôm nay đâu, làm sao để anh về được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.