"Xin lỗi mấy đứa, anh chị hơi bận" Đinh Khánh Lam xoa đầu bọn trẻ, chúng nó thấy được xoa đầu lại xếp thành hàng, trông rất buồn cười. "Bù bánh kẹo được không?" Lý Ngộ Tranh giơ đống bánh kẹo lên, chúng nó lại chạy tới bu đầy người anh. Đinh Khánh Lam bật cười khanh khách, Lý Ngộ Tranh cũng không nhịn nổi cười. Bọn trẻ này thật dễ thương quá!! "Anh Tranh, anh mặc đồ giống chị Lam quá" Một thằng bé để ý tới màu áo của Lý Ngộ Tranh và Đinh Khánh Lam, ngây thơ lên tiếng nói "Anh chị thích nhau ạ?" Một đứa khác lại tiếp lời, Đinh Khánh Lam cùng Lý Ngộ Tranh nghe vậy quay qua nhìn nhau. "Đúng rồi, có thấy anh chị đẹp đôi không?" Lý Ngộ Tranh nhanh miệng trả lời, còn không để Đinh Khánh Lam có cơ hội giấu diếm. "Rất đẹp ạ" Chúng nó cùng nhau đồng thanh lại khiến cả hai cười sảng khoái. Cứ đến với bọn này là không thể không cười mà haha! "Mẹ Hoa đâu?" "Mẹ đang nấu ăn ạ" "Vào thôi" Lý Ngộ Tranh biết nấu ăn nên cùng giúp Thanh Hoa nấu ăn, Đinh Khánh Lam thì chơi với bọn trẻ. Thanh Hoa chính là bà mẹ của tất cả những đứa trẻ ở đây, Đinh Khánh Lam và Lý Ngộ Tranh vô cùng yêu quý bà vì tấm lòng nhân hậu đáng khâm phục của bà. Bà luôn tận tâm nuôi lớn tất cả những đứa trẻ ở đây, cho tới giờ cũng đã hai mươi mấy năm rồi. Những đứa trẻ lớn lên đều đã tự mình rời khỏi cô nhi viện, có những đứa may mắn thì sẽ được người khác nhận nuôi. "Mấy đứa nghe chị nói này" Đinh Khánh Lam ngồi chính giữa được chúng nó vây quanh, nghe tiếng gọi của cô liền ngoan ngoãn im lặng tập trung nghe lời cô chuẩn bị nói. Đinh Khánh Lam thấy tất cả đều đã im lặng, mỉm cười tiếp tục nói tiếp: "Dù cho sau này mấy đứa có như thế nào, có ra sao, thì mẹ Hoa cũng là mẹ của mấy đứa. Vậy nên.. Mấy đứa tuyệt đối không được quên đi mẹ biết không?" "Vâng ạ" Chúng nó đứa nào cũng đưa ra một bộ mặt nghiêm túc, gật đầu chắc cứng. Đinh Khánh Lam cũng gật đầu, vô cùng hài lòng. Lý Ngộ Tranh đang tựa người từ phía cánh cửa nhìn thấy cảnh này mà lòng lại nâng lên một cảm giác khó tả. Đinh Khánh Lam mặc dù bình thường rất thẳng thắn, đến mức con gái không ai có thể chơi được với cô, nhưng lại chẳng thể phủ nhận sự nhân ái từ tận sâu trong lòng của cô ấy. Vậy là bữa ăn trưa của hai người là tại cô nhi viện. Đinh Khánh Lam quyết định ở lại chơi cùng chúng nó lâu lâu một chút, Lý Ngộ Tranh cũng không có ý kiến gì. "Hai đứa yêu nhau lâu chưa?" Mẹ Hoa nhân từ nhìn hai người, lên tiếng hỏi. Đinh Khánh Lam trả lời cũng khá là nhiệt tình. "Dạ cũng gần bốn tháng ạ" "Hai đứa rất đẹp đôi, duy trì nhé" "Tụi con biết rồi ạ" Đinh Khánh Lam như một bà mẹ trẻ, dỗ chúng nó ngủ xong mới cùng Lý Ngộ Tranh rời đi, chỉ gửi lời tạm biệt thông qua mẹ Hoa cùng với những bộ quần áo được gửi tới do Đinh Khánh Lam đặt từ trước. Đinh Khánh Lam ngồi sau xe ngẩn ngơ suy nghĩ điều gì đó, sau một hồi lại thì thầm hỏi Lý Ngộ Tranh: "Anh yêu, anh thích con trai tên gì?" Lý Ngộ Tranh nghe được câu hỏi này, tay hơi run lên một chút. Sau đó liền bật cười. "Em muốn cưới rồi hả?" "Nói nhảm, em chỉ muốn hỏi vậy thôi" "Anh sẽ suy nghĩ" Lý Ngộ Tranh cười cười, tiếp tục chuyên tâm lái xe. Điểm đến tiếp theo của họ chính là rạp chiếu phim. Lý Ngộ Tranh ga lăng đứng xếp hàng mua vé, còn Đinh Khánh Lam ung dung vắt chân ngồi ăn bỏng ngô chờ Lý Ngộ Tranh mang vé về. Thật sự mà nói, thì anh chỉ cần một cú điện thoại là vé sẽ về đến tay mà chẳng cần mất công mất sức. Nhưng cái cô nàng Đinh Khánh Lam lại nói rằng cô muốn hẹn hò bình thường như bao cặp đôi khác, vậy nên mới khiến Lý Ngộ Tranh anh phải khổ sở như thế này đây! Mất ba mươi phút đồng hồ mới có thể cầm được hai chiếc vé trên tay, Đinh Khánh Lam lại vui vẻ cầm tay Lý Ngộ Tranh vào rạp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]