Trên đường về nhà, Lý Ngộ Tranh không nói không rằng khiến Đinh Khánh Làm vô cùng có hiểu. Anh làm sao nhỉ? Lúc đi vẫn bình thường mà giờ sao lại im thin thít thế?
"Tiểu Tranh Tranh? Sao thế?"
"..."
"Này.. Sao vậy??"
"..."
Đinh Khánh Làm hơi mất kiên nhẫn, không thèm đi nữa mà dừng chân. Lý Ngộ Tranh quay đầu nhìn Đinh Khánh Lam đang bị bỏ lại phía sau. Anh nhướng mày, nhưng vẫn không chịu nói gì cả. Đinh Khánh Lam cứ đứng lì ra đấy. Cô cứ đứng thế này đấy, có giỏi thì anh đi đi, có giỏi thì anh im luôn đi. Chưa đầy ba phút Lý Ngộ Tranh đã giơ tay đầu hàng. Anh biết, cái con quỷ này nó lì lắm. Anh mà không nói gì chắc nó đứng cả đêm cũng được.
"Em làm sao?"
"Tôi hỏi anh câu đó mới đúng, rốt cuộc anh bị cái gì? Sương mắc ở cổ à? Hay nước bọt bị tắc nghẽn không thông?" Đinh Khanh Lam trợn mắt, cô bực thật rồi đấy.
"Không muốn nói chuyện." Lý Ngộ Trang không hề thay đổi một chút cảm xúc nào, hờ hững nói.
"Thằng chó, hic, mày hết thương bố mày rồi huhu" Không đấu được với ánh mắt này của anh, Đinh Khánh Lam ngồi xụp xuống đất ăn vạ. Lý Ngộ Tranh thấy vậy mà suýt sặc nước bọt. Giờ đã muộn, đường vắng tanh lại càng khiến Đinh Khánh Lam cô tự tung tự tại. Goắt đờ heoo? Mày hết thương bố mày rồi?
"Em..."
"Huhuu" Đinh Khánh Lam tiếp tục khóc than. Lý Ngộ Tranh thở hắt một cái, nhấc chân lại gần bế bổng cô lên. Muốn giận mà cũng không xong với cô nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-ngung-lam-ban/1646657/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.