“Tôi cũng lo, mà là love cậu.”
“Eo, lại còn thính nữa chứ, sến chết đi được.”
“Có người ngoài mặt thì chê, nhưng trong lòng thì đang sướng đến chết đấy, đúng không?”
Hạ Vũ nói trúng vào tim đen của Yên Hân, khiến cô có chút ngượng ngùng. Có cần phải nói đúng quá như vậy không?
“Để tôi xuống lấy cháo cho cậu ăn nhé, ngồi im đây.”
Yên Hân vừa đứng dậy thì bị Hạ Vũ kéo lại, đấy, bị anh kéo lại vài lần rồi nên cũng quen
“Sao nữa?”
“Yên Hân ở đây với tôi đi.” Anh cúi xuống, hôn lên má cô, giọng nói có chút nũng nịu
“Thôi, để tôi xuống lấy cháo cho cậu rồi ở cùng cậu luôn mà, chứ đâu phải tôi đi đâu xa đâu.”
“Nằm im đi, tôi muốn ôm Yên Hân nhiều, xa 1 tuần thấy thiếu hơi lắm.” Anh bế cô vào lòng mình, ôm chặt lấy cô
“Này, cậu bị làm sao vậy? Xa nhau có 1 tuần thôi mà, sau này nhỡ đâu xa hẳn 1 tháng, rồi 1 năm luôn thì sao?” Yên Hân đập nhẹ vào đầu anh
“Tôi bị bệnh cuồng vợ.”
Yên Hân đúng là hết nói với anh.
Cùng lúc đó, cửa phòng mở ra, bà Diệp Nhã Uyển bước vào trong phòng, trên tay và đang cầm bát cháo để Hạ Vũ ăn. Thấy cảnh tượng trước mắt mà bà ngạc nhiên bất ngờ.
“Mẹ để cháo ở đây, xíu nữa con ăn nhé Hạ Vũ. À mà hai đứa tình tứ thế, thích thật đấy!”
“Ơ.. mẹ.. mẹ.. sao mẹ vào không gõ cửa?” Yên Hân đang nằm trong lòng Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-doi-lai-vo/2729188/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.