Sau khi băng bó xong, Lâm Thanh Dao bình tĩnh kể lại mọi chuyện với Hạ Duật. Cô luôn trách bản thân vì không cứu Mộc Khả Hân kịp thời, cậu cũng hiểu được lý do mà cô luôn tránh mặt cậu suốt mấy ngày nay, thì ra là do hiểu lầm.
Cậu hiểu lầm cô có mối quan hệ với Lưu Lăng.
Cô hiểu lầm cậu có mối hệ với Mộc Khả Hân.
Đúng thật là trớ trêu!
Hạ Duật tạm thời không nhắc đến vụ này, cậu gọi điện báo cáo tình hình cho Lâm Chí Viễn biết. Ba Lâm vừa nghe tin từ thư ký liền bỏ ngang cuộc họp mà chạy đến bệnh viện, nhìn thấy công chua bé bỏng của ông nâng niu hiện giờ có nhiều vết bầm trên chân, còn có vết thương trên đầu gối khiến ông vô cùng đau xót.
" Ba ơi, con muốn về nhà!"
" Được, ta đưa con về! Chúng ta cùng nhau về nhà!"
Trước khi vào xe Lâm Thanh Dao quay người lại nhìn Hạ Duật rồi mỉm cười, rất muốn cảm ơn cậu vì đã tin tưởng cô.
Trên đường về nhà chủ nhiệm Cao đã gọi điện cho Lâm Chí Viễn để nói sự việc ngày hôm nay, càng nghe ông càng nhíu mày liếc nhìn Lâm Thanh Dao đang thẩn thờ, ánh mắt hờ hẫng nhìn bên ngoài, ông không tin con gái ông sinh lòng ghen tị mà ra tay với bạn học kia.
Nhất định trong đó có ẩn ý!
" Dao Dao, ba đưa con đi ăn bánh mà con thích ăn được không?"
" Không cần đâu, con muốn về nhà."
" Chuyện ở trường con không cần lo lắng, ba sẽ giải quyết. Ba tin con không phải người như vậy."
Giọt nước mắt không kìm được mà rơi xuống liên tục, cô khóc thút thít ôm chặt lấy Lâm Chí Viễn. Lòng của ông đau như cắt khi nghe được cô khóc nhiều như thế, chắc lúc đó phải chịu nhiều lờ oan ức nên mới khóc đến thế này. Ba Lâm ôm chặt vỗ nhẹ lưng cô, ông nói những lời an ủi, qua một lúc lâu ông mới cảm nhận được hơi thở đều đặn của cô lâu lâu lại xuất hiện nấc cục. Ông mỉm cười giúp cô chỉnh tư thế ngủ thoải mái, nhìn đôi mắt xưng kia, ông thề nhất định sẽ khiến mấy người đó phải trả giá.
Mộc Khả Hân cũng được đưa vào bệnh viện cấp cứu, vết thương trên trán khâu ba mũi và chân phải được bó bột lại.
Ba mẹ Mộc ngồi bên cạnh không ngừng tiếc thương cho con gái, mắng mỏ Lâm Thanh Dao đủ kiểu, bởi vì bọn họ không biết cô là tiểu thư của Lâm Gia, Mộc Khả Hân cũng không nói đều này, khi tỉnh dậy bắt đầu khóc lóc kể lể là do cô đẩy cô ta xuống cầu thang, ba mẹ Mộc đương nhiên tin tưởng con gái của mình mà mắng cô, còn muốn kiện cô, chuyện này phải làm lớn cho cô bị kỷ luật nếu không bọn họ sẽ không để yên.
Trở về trường học, Hạ Duật không hành động gì cả, chỉ ngồi ung dung nhìn chằm chằm vào Tiêu Lam. Mấy bạn khác trong lớp nhìn thấy đều hiếu kì tò mò nhưng chẳng dám lớn tiếng bàn luận. Cô ta giống như có tật giật mình, ánh mắt của cậu khiến bản thân chột dạ, cứ như thế này sớm muộn cô ta cũng bị cậu bức chết.
Tan học một đám người kéo nhau đến nhà Lâm Gia để thăm người, gồm có: Hạ Duật, Tô Thi Thi, Lục Giản, Tả Đồng, Lưu Lăng, Dịch Dương. Bọn họ không hẹn mà gặp ở cổng nhà Lâm Thanh Dao, đến đã đến rồi thì cùng nhau vào trong thôi.
Lâm Chí Viễn ngồi ở phòng khách quan sát từng đám thanh niên trước mắt, Tô Thi Thi được ba Lâm chấp nhận nên đã lên phòng của Lâm Thanh Dao, còn đám thanh niên thì bị giữ lại ở phòng khách. Cái tên nhóc Hạ Duật và Lưu Lăng ông đã biết qua rồi, ông không nghĩ con gái bảo bối có nhiều bạn khác giới như vậy.
Quan sát một lúc ba Lâm cũng phát hiện ra khi ông nhắc đến Lâm Thanh Dao thì ánh mắt của Lưu Lăng và Dịch Dương có chút dịu dàng, nhất định thanh niên này đã có ý với Dao Dao nhà ông.
Còn Hạ Duật, ba Lâm không tài nào nhìn ra biểu cảm được, hai tên còn lại thì không cần phải bận tâm đến ông cũng biết hai người họ xem Dao Dao là bạn.
" Các cháu dùng nước đi."
" Vâng ạ."
Cả đám thanh niên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khi ba Lâm quan sát từng người, bọn họ không dám thở mạnh hồi hộp chờ ba Lâm đánh giá, căng thẳng tột độ. Ngay cả Lục Giản và Tả Đồng tay cầm ly nước mà run rẩy.
Đợi một chút thì Lâm Thanh Dao và Tô Thi Thu cũng xuống, mặc dù đã nghe Tô Thi Thi nói qua nhưng vẫn rất bất ngờ có nhiều người đến hỏi thăm cô như vậy, cô vô cùng vui mừng và cảm kích.
" Các con ở đây nói chuyện đi, ta lên phòng làm việc."
" Vâng ạ."
" Bác đi thông thả ạ."
" Ừm."
Không còn cảm giác áp bức nữa, cả năm người thiếu niên đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, nhưng không tài nào hiểu nổi trong lúc nói chuyện với cô, bọn họ đều có một cảm giác giống nhau là lạnh sống lưng, giống có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào người họ nhưng quay đi quay lại thì chẳng thấy ái cả, đúng là kỳ lạ!
" Cảm ơn các cậu đã đến thăm tớ, tớ không sao cả?"
" Bọn tớ đều tin cậu, nên cậu cứ yên tâm."
" Cản ơn các cậu."
" Có khi nào cậu ta gầy dựng để cho cậu chịu tội oan không?"
" Có khả năng đó."
" Nhưng vì sao cậu ta lại làm thế, cậu với cậu ta có mối ân oán gì sao?"
Nghe câu nói ngây thơ của Lục Giản, cả nhóm đồng thời không nói mà chuyển hướng nhìn đến Hạ Duật, Lục Giản thấy thế cũng hiểu được nên không hỏi nữa.
" Muốn giải oan cho cậu ấy thì chúng ta tìm được bằng chứng."
" Chỗ đấy không hề có camera."
" Lỡ như còn có nhân chứng khác nhìn thấy sự việc thì sao?"
" Lúc đấy tớ không nhớ rõ nữa, chỗ bọn tớ đứng là ở giữa cầu thang đều không có lớp học cũng không có người đi lại."
" Khó quá."
" Tôi biết một người có thể chứng minh Dao Dao bị oan."
" Ai thế?"
" Rốt cuộc là ai?"
" Tiêu Lam."
" Cậu ta là bạn của Mộc Khả Hân, lúc cậu ta nhìn thấy cả hai người đều bị thương, phản ứng đầu tiên là phải gọi cho cấp cứu và mọi người đến giúp đỡ, nhưng cậu ta lại làm ngược lại không ngừng trách móc Dao Dao trước mặt mọi người, còn khẳng định là do cậu ấy làm mặc kệ vết thương của Mộc Khả Hân chảy máu, giống như mọi chuyện đã được sắp đặt vậy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]