Suốt cả buổi học, Lâm Thanh Dao dường như không bước ra khỏi lớp dù chỉ một bước. Đến giờ cơm trưa, cô chẳng có hứng thú đi dùng bữa, trong lớp chỉ còn bản thân, cô nằm trên mặt bàn ngắm những lá khô đang rơi ngoài cửa sổ, đột nhiên tầm mắt bị chắn lại bởi bàn tay của thiếu niên, cô quay người lại nhìn.
" A Lăng."
" Đanh ngắm cảnh sao?"
" Ừm, nó giống như một bức tranh vậy. Rất đẹp!"
" Cậu không đói bụng sao?"
" Tớ không muốn ăn."
" Biết thế, tớ đã mua bánh cậu thích ăn rồi đây. Cậu ăn một chút đi, coi như tớ cảm ơn vì bữa sáng."
" Vậy tớ không khách sáo đâu."
Lưu Lăng mỉm cười khi Lâm Thanh Dao nhận lấy túi bánh của cậu mua, thấy khoé miệng còn dính chút bánh, cậu thản nhiên giúp cô lau đi.
Hạ Duật đứng ở cửa lớp, tay siết chặt cuộn thành nắm đấm, ánh mắt hung hãn nhìn cặp đôi đang có cử chỉ thân mật trong lớp, chẳng lẽ lời mà Mộc Khả Hân nói đều là sự thật. Cô đã có mục tiêu mới rồi sao? Haha! Đúng thật là nực cười.
Hạ Duật còn tưởng khoảng cách của cậu và cô đã được kéo gần lại, những hình ảnh buổi tối cứ lặp lại trong đầu khiến cậu tức giận, sát khí bao quanh người, cậu đi về lớp của mình. Trong lớp có ít mấy bạn học ở lại, thấy gương mặt đen như đít nồi kia bọn họ tự giác ra khỏi lớp, vừa bước ra vài bước, bọn họ đã nghe được tiếng động rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-diep-son/3571077/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.