Đã gần hai tiếng trôi qua, Lục Giản bị Hạ Duật đánh ngã không biết mấy chục lần. Đang đứng ngơ ngác, đầu óc bắt đầy xoay tròn một lần nữa bị cậu quật ngã, Lục Giản nằm im bất động trên sàn, cả người đầy mồ hôi, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
" Đứng lên."
Lục Giản không biết đã nghe hai tiếng này bao nhiêu lần rồi, cậu rất muốn giả chết để tránh đi, nhưng tử thần này cứ đến liên tục, cậu không chịu nổi nữa rồi! Cậu muốn về nhà! Cậu muốn ăn cơm của mẹ nấu!
Mẹ ơi, mau tới cứu con trai của mẹ đi!
" A Duật, cậu tha cho tớ được không, cả người tớ không còn sức lực nữa rồi. Tớ không đứng dậy nổi nữa."
Phòng tập hai người đến là phòng dạy võ của chú Hạ Minh, chú út của Hạ Duật. Các cậu cũng hay thường xuyên đến đây để tỉ thí với nhau, mỗi lần cậu tức giận cũng hay kêu hai người đến đây làm bao cát. Căn bản hai người không đấu hại tên tử thần này.
Không biết hôm nay, Hạ Duật uống nhầm thuốc nổ gì mà ra tay rất mạnh khiến cả người Lục Giản ê ẩm, ngay cả nhấc cái tay cũng không nổi. Cậu đưa đôi mắt đáng thương như cún con nhìn Hạ Duật, mong rằng sẽ được cảm thông.
Hạ Duật không nói gì ngồi xuống, mở nắp chai nước uống một ngụm lớn. Lục Giản hiểu ý biết cậu không đánh nữa liền ngồi dậy đi chỗ cậu ngồi, lấy nước ra uống. Cả hai người đều đầy mồ hôi ướt đẫm bộ đồ võ màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-diep-son/3571071/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.