Trương Dực Thiên xuống xe, bế cô sang xe của Quách Tử Hành giống như đang bàn giao hàng hóa, sau khi buông cô ra thì dặn dò Quách Tử Hành mấy câu rồi cũng từ biệt. Vương Điềm Điềm vừa ngồi lên xe Quách Tử Hành liền bắt đầu hối hận.
Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói với nhau lời nào.
Vương Điềm Điềm mấy lần dốc hết dũng khí, muốn mở miệng, nhưng vừa quay sang thấy vẻ mặt của Quách Tử Hành, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.
"Anh Tử Hành." Mắt thấy đã gần về đến nhà, Vương Điềm Điềm rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng: "… Nếu như có chỗ nào em làm không đúng, hoặc nếu anh không thích thì có thể nói với em. Em sẽ đổi, nhất định sẽ sửa.”
Nếu đã làm sai, vậy thì phải nhận lỗi thôi.
Vương Điềm Điềm ra vẻ tội nghiệp nhìn Quách Tử Hành, chuẩn bị làm nũng. Nếu quan hệ dần xa cách thì phải tìm cách thân thiết như trước, quan hệ dần không tốt thì phải tìm cách phục hồi như cũ! Vương Điềm Điềm suy đi nghĩ lại cũng không muốn mất đi người anh như Quách Tử Hành.
"Anh Tử Hành…" Vương Điềm Điềm thấy Quách Tử Hành không phản ứng thì hốt hoảng lớn giọng hơn, tiếp tục nói: "Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, nếu như anh cảm thấy em chỗ nào không tốt thì cứ nói thẳng.”
"Thật ra thì hôm ấy, em đi tìm Quách Tử tuyền, cô ấy lại nói đang ở trong công ty anh…Không ngờ đụng phải Hướng Vinh… Em cũng không phải thật sự muốn đánh cô ấy, chỉ là do bị cô ấy kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-di-dau-vay/5119/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.