Bữa cơm trôi qua, ai cũng cười nói rôm rả chỉ có mỗi Vương Điềm Điềm là tâm trạng không yên, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn lén Quách Tử Hành, sau đó lại tiếp tục cúi đầu chăm chú ăn cơm, cảm giác lo lắng khiến món cá cô thích cũng không thấy mùi vị.
Cho đến khi ba người bọn họ ra về, cô và Quách Tử Hành vẫn không nói thêm với nhau câu nào.
Xem ra là bởi vì các trưởng bối đều ở đây nên Quách Tử Hành mới giả bộ giảng hòa, Vương Điềm Điềm nghĩ mãi cũng chỉ thấy có lý do đó là thuyết phục nhất.
Về phần sau, Quách Tử Hành…
Trong lòng cô rất buồn bã, cô luôn coi Quách Tử Hành như anh trai mình, mặc dù mấy năm nay không còn thân thiết như trước nhưng hai người bọn họ đã quen biết nhau hơn hai chục năm, có mấy lời tại sao có thể cứ như vậy mà nói ra.
Càng nghĩ càng thấy không cam tâm, Vương Điềm Điềm thầm nghĩ nhất định sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Quách Tử Hành một chút, phải hỏi rõ ràng, coi như cô tranh chấp với Hướng Vinh, coi như cô nhắc đến chị Tiểu Điệp nhưng cũng không thể vì thế mà không tha thứ cho cô. Nếu anh có chỗ nào không hài lòng, cô nhất định sẽ thay đổi.
Anh không cho cô gọi anh là “anh”.
Nhưng mà, cô, thật sự không muốn mất đi người anh này.
Hôm sau, Vạn Phương liên lạc với cô, nói là Quách tổng muốn Kiwi “đón gió tẩy trần” nên mời cô, còn có Trương Dực Thiên nên báo cho cô thời gian, địa điểm. Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-di-dau-vay/5117/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.