nhưng mà Tiểu Thần, hiện tại con muốn cùng con gái A Cầm làm đối tượng, mẹ thật sự không dám nghĩ đến. Có thể bây giờ các con rất tốt nhưng tương lai thì sao? Mẹ chỉ có con là con trai, mẹ chỉ muốn sau này con vui vẻ, hạnh phúc nhưng nếu sau này con cũnglâm vào cảnh ngộ như ba Lâm Hiểu, vậy con muốn mẹ con ở dưới cửu tuyềnchết cũng không nhắm mắt sao?”
Lâm ba ba hiểu cho Lâm mẹ, hơn nữa còn dùng thái độ baodung an ủi khiến bà vơi bớt nỗi xấu hổ. Nhưng xã hội này thì không cótấm lòng bao dung như vậy. Trong tiểu khu, đủ loại tin đồn nhanh chónglan truyền khắp hàng xóm láng giềng. Bọn họ còn tưởng Lâm ba ba khôngbiết chuyện, nên thường xuyên dùng ánh mắt đồng tình cùng vui sướng khi người gặp họa nhìn ông mà đối với Lâm mẹ lại là hèn mọn cười nhạo. Đồng dạng, tình cảnh của Lâm Hiểu cũng không thể chịu nổi. Thanh danh đốivới Lâm gia mà nói đã không còn tồn tại nữa.
Lâm Hiểu an ủi Lâm mẹ đang áy náy nhưng lòng cô cũng mệtmỏi không chịu nổi. Cái gì mà “thanh giả tự thanh”, “Cứ đi con đường của mình còn mặc người khác nói gì”, những lời này nói thì dễ nhưng để thật sự không để ý đến ánh mắt của người khác, đối với một người bình thường như cô thì thật khó.
Hôm nay về nhà, Lâm Hiểu gặp dì Lan đang chuẩn bị xuống lầu.
Lâm Hiểu có chút hoảng nhưng vẫn ra vẻ trấn định mỉm cười chào: “Dì Lan.”
Dì Lan cũng nở nụ cười với cô , chẳng qua nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-den-tuoi-co-the-cuoi/559168/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.