Bác Thần cả ngày nay có thể nói là đứng ngồi không yên, ăn không biết vị.
Sáng tinh mơ đã thức dậy, hắn đến trước cửa nhà đối diện định gọi cửa nhưngsợ sớm quá, trong nhà chưa ai dậy. Chờ mãi đến giữa trưa lại sợ cô đangnấu cơm hoặc đang ăn cơm trưa, đợi đến khi qua giờ cơm trưa thì lại sợđối phương đang nghỉ trưa…Cứ như thế loanh quanh luẩn quẩn, đến buổi tối hắn vẫn không có dũng khí gõ cửa.
Tuổi hắn cũng không nhỏ vậy mà giờ này như biến thành thành nhóc tóc còn để chỏm, không biết làm thế nàodỗ dành cô gái của mình.
Hình ảnh Lâm Hiểu kháng cự hắn tối hôm quavẫn khắc sâu trong trí nhớ Bác Thần. Hắn cảm thấy dũng khí cả ngày mớigom góp đủ của hắn tựa như bị một con quỷ đói đi ngang qua nuốt sạch sẽ, rõ ràng đã chuẩn bị câu từ cẩn thận để nói với Lâm Hiểu nhưng lại sợ cô nghe thấy lí do của hắn mà cười lạnh bỏ đi.
Cho tới bây giờ Bác Thần vẫn không nghĩ tới sẽ xin lỗi Lâm Hiểu rồi ra vẻ thề thốt sau đó nhấtđịnh không bao giờ làm loại chuyện này nữa. Kiểu nói như thế đến hắncũng chán ghét.
Nhưng nếu là nói cho Lâm Hiểu nghe, hắn đã làm chuyện này hàng trăm lần nên quen rồi cho nên vẫn không cảm thấy có gì khôngđúng… Hắn nghĩ hắn chẳng cần nghĩ cũng biết mình sẽ chết thực thảm.
Bác Thần hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt, ngay cả hắn cũng không thể tin nổi lí do của mình thì lấy gì đi thuyết phục người khác? Hắn bắt đầucảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-den-tuoi-co-the-cuoi/559158/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.