Tần Vũ giả bộ thở dài bất lực, chầm chậm bước vào trong phòng rồi đóng sầm cửa lại
Mộng Nghiên chờ một lúc lâu vẫn không thấy Tần Vũ trở ra thì vẻ mặt mừng rỡ, nhanh chóng tiếp cận bàn ăn thịnh soạn, cầm đũa lên bắt đầu ăn
Cô ăn một cách ngấu nghiến, lúc lúc lại ôm má tấm tắc khen ngon mà không nhận ra rằng Tần Vũ đang quan sát nhất cử nhất động của cô qua camera phòng khách.
Một lúc sau, cả bàn ăn đã bị Mộng Nghiên xơi tái gần hết, chỉ còn dư lại rau và xương, cô nằm dài lên sofa, ôm cái bụng no căng của mình rồi thỏa mãn thở phào ra một hơi...
"Có ngon không?"
"Tất nhiên là ngon rồi!"
"Ồ, vậy sao"
Mộng Nghiên cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên ngồi phắt dậy, nhìn về phía Tần Vũ
"C-cậu ..."
Cô nhất thời không biết phải nói gì, hai má ửng hồng ngượng ngùng như vừa mới bị bắt quả tang ăn vụng
Tần Vũ thấy vậy thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng khiến Mộng Nghiên càng ngượng hơn
Cô vừa định trốn vào phòng thì cậu bất ngờ nắm lấy tay cô
"À... ừm... về chuyện tối hôm qua... T-tôi xin lỗi vì đã đùa quá trớn"
Cô trầm lặng một lúc rồi chỉ đáp lại cậu một câu
"Chiều nay tớ rảnh..."
Rồi dứt khoát giật tay lại, chạy vào trong phòng.
2 giờ chiều
Tần Vũ diện lên mình một bộ đồ đơn giản, cầm lấy chiếc điện thoại trên giường, gửi tin nhắn cho Mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-cua-toi-la-hoa-khoi/3616913/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.