Lâm Tinh Thần sao có thể không biết xấu hổ mà nhận không một món đồ giá trị như vậy chứ, cậu nói:
"Như vậy thì không hay cho lắm ạ".
Trịnh Trùng rất tán thưởng bản tính này của Lâm Tinh Thần.
"Hay là như vầy đi, bức tượng cứ tạm thời để ở chỗ này, khi nào cậu muốn nhìn thì cứ đến, đợi khi cậu có tiền rồi thì cậu lấy lại cũng không muộn, tôi chỉ lấy cậu một phần ba giá tiền thôi, dù gì bức tượng này cũng không có nhìu nhiều ý nghĩa với tôi".
Lâm Tinh Thần cảm kích nói:
"Như vậy thì tốt quá, tôi sẽ chăm chỉ làm việc, cảm ơn ngài".
Lâm Tinh Thần muốn lấy lại bức tượng này bởi vì cậu muốn khi cậu và Ngôn Tranh gặp lại lần nữa, cậu sẽ dùng nó làm quà tặng, đem bức bức tượng giao cho cậu ấy cũng xem như giao đi cả người cậu.
Hơn nữa, đây sẽ là động lực để cậu cố gắng hơn nữa, như vậy thì mới có thể nhanh chóng gặp được Ngôn Tranh.
Càng nghĩ nụ cười trên môi càng đậm hơn, nét mặt hạnh phúc trên mặt cũng không giấu được.
Đây cũng là lần đầu tiên Trịnh Trùng nhìn thấy biểu cảm này trên mặt Lâm Tinh Thần, không khỏi có chút hoài niệm đến bản thân mình năm xưa khi theo đuổi bà xã.
Nhưng Lâm Tinh Thần cũng không ngờ tiền lãi nợ lại tăng nhanh như vậy, cậu vừa làm được tiền thì nó cũng sinh ra thêm một khoảng.
Làm một năm, hai năm, ba năm, bốn năm, nỗi khát khao trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-cua-toi-cong-roi/2999774/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.