Bùi Nhược Ngu đón nhận chén rượu gật gật đầu, đột nhiên linh quang chợt lóe, nắm tay Tô Diên Trạch, “Lại đây lại đây, không đủ không đủ chắc chắn không đủ, phải thêm rượu giao bôi nữa mới đủ được một chút.”
——-
Ngày yết bảng đã cận kề, Bùi Nhược Ngu khởi trình cả đêm quay lại kinh thành, còn Tô lão gia cũng đã bình an trở về phủ Bình Giang, Tô Diên Trạch đem sổ sách gần đây đã được chỉnh lý đâu vào đấy giao cho cha, Tô lão gia lập tức cười đến cơ hồ bay luôn ria mép.
“Tốt lắm tốt lắm!! Quả thật có năng khiếu!” Vỗ vỗ vai hắn, nhìn nhị nương cười, “Hài tử này có thể làm đương gia rồi.”
Nhị nương sắc mặt âm tình bất định, có điều suy đi ngẫm lại phụ từ tử hiếu, nhân sinh hoàn hảo, cũng không nói gì thêm, vội thu xếp hạ nhân dọn cơm, nói là an ủi và để tẩy trần cho lão gia.
Ngày hôm sau toàn bộ thương điếm lớn nhỏ ở Tô Châu lại trở về vị trí cũ, thương hiệu Tô thị vẫn chiếm hàng đầu, khôi phục như lúc trước.
Sau đó Tô lão gia dẫn Tô Diên Trạch theo bên mình, đến từng nhà kiểm tra hoặc thăm hỏi, lần này cả phủ Bình Giang đều biết Tô thiếu gia Tô Diên Trạch tuổi trẻ nhưng tài nghệ song toàn lại thêm tướng mạo thanh lệ, đầu óc thông minh, thủ đoạn phi thường, khẳng định là thiếu chủ nhân sau này của thương nghiệp Tô Châu, là trụ cột tương lai của thương nghiệp Tô Châu, vì vậy người người thay phiên nhau tán thưởng.
Tô Diên Trạch khiêm tốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-su/558832/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.