“… Sao ta lại có thể vọng tưởng ngươi có khả năng đỗ trạng nguyên?” Tô Diên Trạch dùng ánh mắt đặc biệt thương hại đặc biệt tội nghiệp nhìn hắn, Bùi Nhược Ngu bị nhìn đến chột dạ, bèn dứt khoát ôm ghì lấy hắn mạnh mẽ xoay một vòng.
“Không đỗ trạng nguyên thì sao? Ngươi sẽ ghét bỏ ta?”
——
Tiên sinh nói, đầu chốn đào nguyên là đào nguyên.
Bùi Nhược Ngu nghĩ ngợi một lát nói, …này còn không phải nhảm nhí sao?
Tiên sinh là một người học đòi phong nhã, lão cho người trồng thật nhiều cây đào quanh lớp học, râu đã một bó còn thích ngồi dưới bóng cây, nhâm nhi rượu nhạt hoặc nhìn hoa thở dài, chọc cho đám học trò vừa bị tịch thu dế chen chúc nhau đứng lên bệ cửa sổ âm thầm mắng lão già rồi mà không tự biết.
Bùi Nhược Ngu đương nhiên cũng là một trong số đó.
“Lúc ấy các đồng học đều nói lão tiên sinh ngồi dưới gốc đào thật ra là để tưởng niệm về thời phong hoa tuyết nguyệt xa xưa, còn tung tin người lão yêu thầm tuyệt không phải sư mẫu mà là một giai nhân khác, tên… A Thúy gì đó.” Ngồi trong đình Tần Tiên bên bờ sông Tần, Bùi Nhược Ngu ôm một túi giấy to đầy quả khô ngũ vị, tức cảnh sinh tình kể lể.
“Khó trách ngươi thường bị tiên sinh đánh.” Tô Diên Trạch vẫn đang cúi đầu khảy bàn tính, ngón tay linh hoạt búng tới búng lui, một lát sau lại ngẩng đầu lên, “… Không phải tên A Xảo sao?”
Bùi Nhược Ngu phụt một tiếng, ngụm nước vừa uống trong miệng phun thật xa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-su/558822/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.