Tần Niệm không dám chần chờ, duỗi cổ tới trước mặt cậu cẩn thận xem.
Cô nâng đầu cậu nhìn trái nhìn phải, thành thật bẩm báo: "Xước da, may mà miệng vết thương không sâu, vết xước cũng không quá lớn, ừm, hẳn là không cần băng bó đâu."
Máu uốn lượn chảy dọc nửa khuôn mặt, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng nhìn qua vẫn có chút khủng bố. Cô chịu đựng run sợ, dùng khăn giấy mang theo người lau mặt cho cậu: "Vừa rồi không nên làm thế mới phải, cậu đã bị thương rồi mà còn đi đâm thằng nhóc mập đó."
Đụng đến mức tiểu béo ngã bổ nhào như vậy thì lực đạo bắn ngược lại lên người cậu sẽ dễ chịu sao.
Trong mắt cô là chân thành thuần túy lo lắng, là thuốc trấn an tốt nhất.
Trong lòng Cố Từ đột nhiên không cảm thấy ủy khuất nữa, hơi hơi cười nhạt, nhẹ giọng: "Người cậu ta mềm lắm, đụng cũng không đau."
Tần Niệm ngẫm lại cái bụng mềm mụp phình lên của tiểu béo, sau khi bị cậu đẩy ngã thì còn lăn lăn trên đất vài vòng, phè ra dáng người "mềm mại".
Xì một tiếng, nín khóc mỉm cười: "Hình như là thế."
Tần Niệm kiên trì đưa Cố Từ bị thương về nhà, ông bà nội cậu không có nhà, bảo mẫu thấy cậu bị thương liền bị dọa cho nhảy dựng lên, muốn đi tìm bác sĩ tới. Cố Yến bất đắc dĩ nói không cần, vết thương bé tý như vậy, rửa sạch miệng vết thương là được rồi.
Tần Niệm không chen vào được câu nào, nhìn bảo mẫu của cậu rửa sạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-rat-kho-theo-duoi/2667789/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.