Cố Yến đối với cảm xúc hạ xuống của Tần Niệm hoàn toàn không biết gì, căm giận chọc chọc cái đầu to của Điểm Tâm: "Cái nội gián nhỏ nhà mi, từ khi nào đã được cài chức năng nghe trộm rồi? Bây giờ biết gỡ xuống kiểu gì chứ."
Điểm Tâm không biết là bị câu nói nào kích thích tới, đột nhiên bắt đầu giãy giụa, không màng tới chuyện vẫn còn đang ở trên cầu thang, chạy ra bên ngoài, ồn ào gào lên: "Không thể nói cho Tần Niệm, không thể nói cho Tần Niệm biết ~"
Tần Niệm hơi giật mình, khó chịu nghĩ: "Những lời này cũng là Cố Từ dạy, muốn hoàn toàn giấu giếm cô sao?
Cố Yến đem Điểm Tâm đang ầm ĩ xách về, ngón tay ấn ấn sau đầu nó vài cái, ghi âm truyền phát dừng lại.
Điểm Tâm cũng an tĩnh trong nháy mắt.
Im lặng ngắn ngủi, biểu tình Cố Yến lại trở nên trầm trọng: "Bọn anh thật sự không có cách, cho nên mới nói chuyện này cho em, muốn em có thể chú ý tới nó một chút khi ở trong trường hay không? Ba đã quyết định để thằng nhóc đó học hết tiểu học ở nơi này, nếu như bên nó xảy ra chuyện gì, em cũng có thể kịp thời nói với anh. Rốt cuộc thì, hiện tại thằng nhóc cũng chỉ có một mình em là bạn..."
Tần Niệm rầu rĩ nói: "Nhưng nói như vậy, tựa hồ cậu ấy không hề coi em là bạn."
Cố Yến nhìn qua, cô gái nhỏ đang chán nản rũ đầu, khóe môi hơi xụ xuống, ủy khuất đã hoàn toàn thể hiện hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-rat-kho-theo-duoi/2667783/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.