Tần Niệm cuộn mình ở trong chăn, nắm chặt tay đợi gần nửa tiếng đồng hồ, không thể chờ được đến lúc dông tố giống như tận thế này qua đi, nhẫn nại đã tới cực hạn. Bỗng nhiên từ trên giường bò dậy, đi chân trần, một hơi chạy tới phòng ngủ chính, giống như cầm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng nắm chặt lấy điện thoại.
"Alo? Niệm Niệm?"
"..."
Khoảnh khắc nghe được âm thanh của mẹ, nước mắt bỗng nhiên lăn ra khỏi hốc mắt.
"Mẹ ơi, sét đánh, con sợ lắm, mẹ về được không mẹ." Tần Niệm tận lực chịu đựng không khóc nức nở.
Giao diện trên máy bàn hiện lên màu đỏ lóng lánh, biểu hiện thời gian hiện tại là 10 giờ rưỡi tối.
Đầu bên kia điện thoại an tĩnh một hồi, ngữ khí bình tĩnh lại vội vàng: "Bảo bối đừng sợ, chỉ là mưa rào nên có sấm chớp mà thôi, chờ một lát sẽ hết, mẹ..." Bà dừng một chút, đầu bên kia truyền tới tiếng người mơ hồ, tựa hồ như đang xác nhận cái gì đó, bà vội vàng đáp hai câu, mới thất thần có lệ nói với Tần Niệm, "Hiện tại mẹ đang bận, không đi về được, con ngoan nhé, ngủ ngon."
"Ba đâu ạ?"
"Ba ba đã đi xe tới nơi khác rồi, tối nay cũng sẽ không về." Bà nhẹ giọng trấn an, "Đừng sợ nha, mẹ có việc, cúp máy nhé."
Ba mẹ Tần Niệm vay tiền khắp nơi, đầu tư mở một công ty nhỏ, đang trong giai đoạn thành lập, cả ngày bận đến sứt đầu mẻ trán.
Phòng ngủ chính không kéo rèm, xuyên thấu qua cửa sổ là có thể thấy được sấm sét cuồn cuộn bên trong tầng mây, ngẫu nhiên lộ ra mũi nhọn, giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thủng màn đêm hắc ám. Tiếng sấm sét đinh tai nhức óc như đang cổ vũ thanh thế, phảng phất như trên tầng mây đang có chiến trường tàn khốc, trong thiên địa quanh quẩn ý tứ sát phạt vô tận. Uy thế như vậy, con người nhỏ bé giống như con kiến, từ khi sinh ra đã không còn sức chống cự, chỉ có thể phát ra sợ hãi từ dưới đáy lòng.
Tần Niệm nghe được bà muốn cúp máy, phảng phất như sắp phải về với tuyệt cảnh tứ cố vô thân, cảm giác hít thở không thông bắt đầu ngóc đầu trở lại, khiến cho cô không thể gánh vác được, gần như là tuyệt vọng.
Bỗng nhiên tiếng sấm sét nổ vang áp đảo chút cảm xúc cọng rơm cuối cùng của cô, người chưa bao giờ tùy hứng khóc nháo với người nhà như cô nay lại không hề kiểm soát được mà khóc lớn: "Mẹ về được không mẹ, con xin mẹ mà, con thật sự rất sợ, con ngủ không được, không dám nhắm mắt."
"Mẹ ơi mẹ về đi, con sợ, hu hu hu."
"Sao lại khóc rồi? Đừng khóc nha, Niệm Niệm ngoan." Mẹ nghe được con gái khóc lóc cầu xin, cũng luống cuống, "Đứa nhỏ này thật là, lớn như vậy rồi, sao còn sợ sét đánh chứ?"
Dỗ nửa ngày cũng không có hiệu quả, bà bất đắc dĩ nói: "Được rồi, mẹ về đây, bây giờ mẹ về với con có được không, đừng khóc nữa."
Tần Niệm lau nước mắt, liều mạng gật đầu: "Dạ, con không khóc, mẹ mau về nhanh chút nhé." Thở hổn hển khụt khịt vài cái, lại bổ sung, "Mẹ đi đường nhớ cẩn thận."
Mẹ nói được, lời nói lại ôn nhu: "Đi đường phải mất một khoảng thời gian, con ngủ trước đi, một lát nữa mẹ sẽ trở về, có được không?"
Tần Niệm có được hứa hẹn, giống như có được một lớp ô dù, máu như đóng băng cũng rốt cuộc lưu thông được.
Sau khi cúp điện thoại cũng không dám trở lại thư phòng, cứ ngồi ở trên giường mẹ chờ.
Mười phút...
Hai mươi phút.
Tiếng sấm tựa hồ an tĩnh đi, mưa to vẫn tiếp tục. Gió lớn gào thét, thổi đến mấy cái cây ở sân lá rụng lả tả, phát ra tiếng rên rỉ sàn sạt, lá cây bay tán loạn.
Đã trễ như vậy rồi, chắc là mẹ không gọi được xe, sẽ về chậm chút đi?
Tần Niệm chậm rãi bình tĩnh lại, vì để bản thân không sợ hãi như vậy, tựa mình thôi miên rằng cái cây lớn kia chỉ là đang gội đầu mà thôi, giống như mẹ, lúc gội sẽ rụng chút tóc.
"Reng reng reng"
Điện thoại đột nhiên vang lên, Tần Niệm vui vẻ, cầm điện thoại lên nghe: "Mẹ ơi? Mẹ về rồi sao?"
Đầu bên kia trầm mặc một lát, xì một tiếng, truyền tới thanh âm cười trộm: "Đừng gọi loạn chứ, này rất xấu hổ đó."
Tần Niệm: "..."
Cố Từ hỏi: "Cậu vẫn chưa ngủ sao?"
Lúc cậu đi thì Tần Niệm vẫn ở nhà một mình, lại nhìn thấy trời bên ngoài có mây, cảm giác như sắp mưa, cho nên không yên tâm, mới bảo cô cho mình số điện thoại.
Tuy là suy nghĩ rất chu đáo, nhưng rốt cuộc cậu vẫn là một đứa trẻ đang lớn, vừa nằm xuống giường liền ngủ, còn ngủ như chết, nếu như không phải vì Điểm Tâm bị mưa bên ngoài hắt vào người, lo lắng thư phòng bị bẩn, mới huỳnh huỵch đánh thức cậu dậy thì cậu cũng không biết là bên ngoài trời mưa, lại còn có sấm sét.
Lúc đầu óc mơ màng đứng dậy đi đóng cửa sổ ở thư phòng, đột nhiên bị gió lạnh thổi đến giật mình, nhớ tới Tần Niệm còn đang ở nhà một mình cùng với tờ giấy mà mẹ cô để lại, khoảnh khắc đó, trên mặt cô cứng đờ như muốn khóc. Ma xui quỷ khiến lại khiến cậu gọi điện thoại qua.
Hơn nửa đêm, tùy tiện gọi điện thoại qua, không biết là có quấy rầy cô không.
Lúc này Tần Niệm đã bình tĩnh hơn nhiều, thanh âm cũng không mang theo tiếng nức nở nữa.
Cố Từ nghe không ra điểm khác thường của cô, nghĩ là mình suy nghĩ nhiều rồi, cô gái nhỏ cũng không nhất định sẽ sợ sét đánh nha.
Đầu óc vừa chuyển liền giải vây cho bản thân: "À, tớ là bị tiếng sấm dọa tỉnh."
Tần Niệm hít hít cái mũi: "Tớ cũng vậy."
Cố Từ a một tiếng, nhớ tới câu mà lúc cô nghe điện thoại đã bật thốt lên kia: "Vậy mẹ cậu đã đồng ý trở về ngủ với cậu rồi?"
"Ừm, công ty của mẹ cách khá xa, chắc là phải mất một lúc nữa."
Hai người "đồng bệnh tương liên", Tần Niệm càng có thể hiểu được tâm tình của cậu, lo lắng nói, "Cậu thì sao? Nếu như cậu sợ, tớ sẽ nói chuyện với cậu."
Cố Từ trả lời rất nhanh: "Được nha."
"Nhà cậu hôm nay thực sự không có ai?"
"Ừ, bảo mẫu ngày thường hay chăm sóc tớ đã xin nghỉ, bảo vệ vẫn ở đây, nhưng mà ông ấy ở tòa nhà bên cạnh, cách khá xa."
Tần Niệm còn nhớ tới chuyện cậu bị dọa cho tỉnh, ngây ngốc hỏi: "Vậy cậu có thể gọi họ tới ở với cậu không?"
"... Tớ có Điểm Tâm rồi, sẽ không sợ." Trong phòng ngủ an tĩnh là một mảnh đen nhánh, chỉ có điện thoại trong tay Cố Từ là phát ra ánh sáng lấp lánh, "Nó ồn lắm, thanh âm còn to hơn nhiều so với tiếng sấm."
Tần Niệm nghĩ tới Điểm Tâm, nhịn không được cong cong khóe miệng, "Có Điểm Tâm thật tốt."
"Ừ, có điều tính tình nó không tốt lắm."
"Sao thế?"
"Ban nãy nó tới làm ồn tớ, tớ bảo nó đừng ồn, nó liền tức giận. Đụng tớ một cái, sau đó trốn sau tấm rèm, tớ gọi cũng không đáp."
"Ha ha ha, chắc chắn là cậu lại mắng nó rồi."
Cố Từ ủy khuất cong người: "Không có mà."
Hai người nói chuyện không đâu, giống như không biết thời gian nói đông nói tây.
Tần Niệm nói nói, nhịn không được ngáp một cái, thói quen của cô là đi ngủ lúc 9 giờ, dậy lúc 6 giờ.
Lúc này đã là 11 giờ đêm, có người ngồi nói chuyện phiếm, cảm xúc khẩn trương sợ hãi bất tri bất giác lui xuống, đồng hồ sinh học bắt đầu phát huy tác dụng. Tần Niệm co người vào trong chăn, nửa nằm: "Cố Từ, tớ buồn ngủ quá."
"Vậy nhắm mắt ngủ đi."
Trẻ con đang lớn, giấc ngủ cực kỳ quan trọng, hai mắt Cố Từ cũng không mở nổi nữa.
"Nhưng mà tớ sợ."
"Mở đèn mà vẫn sợ sao?"
"Ừ."
Cố Từ nhẫn nại tính tình: "Sợ cái gì chứ?"
"Sợ ma... ừm, cũng không phải, tớ cảm thấy trên đời này không có ma. Nhưng mà tớ lại rất sợ, sợ bản thân tưởng tượng ra cái gì đó, sợ vạn nhất như vừa quay đầu lại là nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng."
Cố Từ nghiêm túc phân tích cho cô: "Có nghĩa là không nghĩ đến sẽ không sợ nữa?"
"Chắc thế... nhỉ? Nhưng mà tớ không làm được, không khống chế được."
"Nói chuyện phiếm thế này liền có thể dời đi lực chú ý?"
Tần Niệm được nhắc nhở, nhận thấy được sau lưng mình đã không còn mồ hôi lạnh nữa: "Hình như thế, nhưng mà cậu cứ nói chuyện thì tớ cũng không ngủ được."
Tần Niệm nói xong liền đỏ mặt, cảm thấy bản thân có chút phiền phức, này cũng không được kia cũng không được, hơn nửa đêm còn kéo người khác không được an ổn theo: "Cậu mệt sao? Hay là cậu ngủ trước đi, mẹ tớ sắp về rồi."
Cố Từ không nghĩ sẽ bỏ dở nửa chừng, tất nhiên mẹ cô sắp về rồi, cậu đương nhiên có thể kiên trì tới lúc đó, vì thế thanh thanh giọng nói: "Tớ hát cho cậu nghe nhé, bài hát ru ngủ."
Tần Niệm: "..."
"Thật đó, tớ hát rất dễ nghe, nếu không cậu cứ nghe thử xem?"
Cậu tích cực tự đẩy mạnh tiêu thụ cho mình, khiến cảm giác áy náy của Tần Niệm tiêu tán không ít, cười rộ lên: "Được."
"Nhưng cậu phải nhắm hai mắt nghe." Cậu dụ dỗ từng bước một.
Tần Niệm ngoan ngoãn nghe lời, chôn mặt trong chăn, nhắm mắt lại: "Được ~"
Cố Từ hát, cô chưa từng nghe bao giờ.
Thanh âm cậu rất nhẹ, giống như xấu hổ khi người khác nghe được, mang theo một tia ngượng ngùng.
Giống như giấc mộng giữa mùa hạ, màn trời điểm đầy sao, có người nói nhỏ ở bên tai. Thanh âm thanh nhuận sạch sẽ lại nhu hòa, tiếng con trai chưa vỡ giọng còn mang theo ý tứ trẻ con, rất hồn nhiên ngây thơ lại có tính lừa gạt dẫn dắt từng bước.
Tần Niệm ngủ rồi.
Cố Từ hát đến khô cả miệng, bò dậy uống nước, lúc này mới nghe được tiếng hít thở vững vàng truyền tới từ bên cô.
Động tác giơ cái ly hơi dừng lại, ngực nóng lên, nảy lên cảm giác thành tựu che trời lấp đất khó có thể tin.
Khó có thể tin là bởi vì cậu có đọc sách thấy nói em bé nghe hát ru là có thể rất nhanh đi vào giấc ngủ, nhưng mà không nghĩ tới hát ru đối với một học sinh tiểu học như Tần Niệm thế mà cũng có tác dụng?
Mà loại cảm giác thành tự này thật sự chỉ có anh trai dỗ dành em gái đang ầm ĩ ngủ được mới có thể cảm nhận, là một loại tư vị bành trướng tự đắc sau khi chịu đựng chua xót vô tận.
Cậu cũng không biết bản thân bị làm sao, cậu vốn không phải người có nhiều kiên nhẫn, chỉ là nghe được thanh âm sợ hãi của cô, nghĩ đến bộ dáng co rụt vai sợ hãi của cô, liền nhịn không được thả nhẹ thanh âm, ủ rũ kiềm chế.
Muốn ôn nhu với cô một chút, lại một chút.
Lặng lẽ nói tiếng ngủ ngon, Cố Từ rốt cuộc cũng cúp điện thoại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]