Tần Niệm an tĩnh vài giây, không chút biểu cảm đi lên, mở hộp KFC ra.
Cách một cái túi nilon, bên trong là hương vị mà cô đã nhớ thương từ lâu, nhưng bởi vì quá đắt nên cô chưa từng ăn qua cánh gà rán.
Lúc xoay người đối mặt với Cố Từ, trên mặt còn mang theo chút ý cười: "Có cánh gà nè, cậu ăn không?"
Tần Niệm giơ cánh gà, tầm mắt lại rũ xuống, lẩm bẩm tự khuyên: "Hình như tớ về quá muộn, mẹ bận quá nên đã đi trước rồi. Chuyện đêm qua mẹ cũng không nhắc lại. Nhưng lại mua gà cho tớ ăn, còn nói yêu tớ, chính là có ý tứ nhận sai đúng không?"
Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ là hy vọng có thể có được một hai câu giải thích, để cô biết được lúc ba mẹ bỏ cô một mình ở đây thì ít nhất từng áy náy với cô, ít nhất là từng không yên lòng về cô.
Ba mẹ rất bận, cô không phải không thể hiểu.
Cái cô chú ý là thái độ không để bụng của họ, ngay cả một câu nói cũng không có.
Cố Từ cắn miếng gà trên tay cô, chăm chú nhìn đầu ngón tay cuộn lên vì mất mát của cô, chậm rãi an ủi nói: "Ừ, là ý này, chỉ là bọn họ không biết xin lỗi mà thôi."
Mấy câu như "Mẹ sai rồi", "Xin lỗi con" là những lời sống chết cũng không muốn nói ra.
Chỉ cần thỏa mãn chút tâm tư nguyện vọng nho nhỏ của bọn trẻ thì việc này sẽ qua nhanh thôi/
Tần Niệm nghĩ lại, dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-rat-kho-theo-duoi/2667774/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.