Gần đây Cố Từ không thường tới ban 2, ngược lại là Tần Niệm, thường xuyên tới ban 1 chơi, ngẩn ngơ hết một giờ ra chơi cho tới tận chuông reo vào lớp mới trở về. Hạch Phạn ngày nào cũng phải đối mặt với một cái bàn trống, nội tâm có chút trống trải tịch mịch.
Tieba yên tĩnh không tiếng động, cũng không có dưa mới.
Hách Phạn chuyển điện thoại, nhàm chán bò ở trên mặt bàn, thấy Tần Niệm tươi cười trở về từ ban 1, nhịn mãi nhưng vẫn nói: "Sao cậu cứ sang ban 1 chơi thế? Tớ ở một mình thật chán."
Tần Niệm cười xin lỗi: "Qua đưa chút đồ."
"Đưa đồ?" Hách Phạn chua chát, "Gần đây chỉ thấy cậu đưa đồ cho Cố Từ thôi, chả thấy cậu ta đưa đồ gì cho cậu cả."
Tần Niệm nao nao, ngay sau đó trêu chọc nói: "Ha ha ha, ai biết được chứ."
Hách Phạn: "..." Sao cứ có cảm giác Niệm Niệm gặp phải tra nam vậy...
Từ khi nhìn thấy đồng phục của đội cổ động + tiếp xúc gần với thành viên club bóng rổ xong, cá mặn Hách Phạn liền bốc lên ý niệm giảm béo trước giờ chưa từng có ~ có chết cũng không thể mang cái bụng mỡ này nhảy nhót ở trước mặt họ.
Vì thế mỗi lần kết thúc bữa tối, trước tiết tự học tối, cô nàng đều sẽ kéo Tần Niệm tới sân thể dục đi vài vòng.
Hai ngày đầu thì bình an không có vấn đề gì, ngay sau hôm đó liền được lắp đặt thêm nhiều đèn tụ quang ở hai bên đường hơn.
Chó con chạy vài vòng quanh sân thể dục, lúc chạy ngang qua Tần Niệm còn làm ra bộ dáng ngẫu nhiên, vui mừng lại kinh ngạc nói: "Đàn chị cũng tới chạy bộ sao, thật trùng hợp!"
Tài xế già Hách Phạn mặt vô biểu tình, đôi mắt này của cô nàng đã nhìn thấu quá nhiều kịch bản rồi.
Tần Niệm nhìn thấy đồng phục bóng rổ trên người cậu, chỗ sân thể dục và sân bóng rổ lại chỉ cách một hàng cây xanh.
Ánh mắt cô giống như búa đập chuột đất, liên tục đảo qua những cái đầu cao thấp không đồng đều đang trốn trong lùm cây bên kia, qua một hồi lại thò ra một đôi mắt tò mò, liên tục nhìn chằm chằm về phía bên này.
Cho cô là người mù sao, tưởng cô không nhìn thấy mấy cái đầu đen bên trong đống cây xanh mướt kia?
Tần Niệm không biết nên phối hợp diễn xuất như thế nào, gãi mặt thành thật nói: "Cũng... không phải rất trùng hợp?"
Đồng đội heo toàn lực kéo chân sau, chó con quả thực là khóc không ra nước mắt.
"Thực xin lỗi, em..." Cả người cậu có xu thế rũ hẳn xuống, ấp úng nửa ngày, nói không ra được lời giải thích: "Vậy... vậy sau này em có thể tới đây chạy bộ không?"
Tần Niệm: "..." Sân thể dục cũng không phải của nhà cô.
"Có thể nha."
Cặp mắt nai trong trẻo kia tức khắc nở hoa, khom người cúi đầu với cô, thanh âm trong trẻo: "Cảm ơn đàn chị!!"
Tần Niệm bối rối: "Ấy, không, không cần cảm ơn."
Hách Phạn suy nghĩ, một bóng đèn sáng như mình, phải phát huy ánh sáng cùng nhiệt độ của chính mình, có thể cắn một đôi thì cắn một đôi, nếu như không cắn được với đại lão Cố Từ thì với chó con cũng được, sau này mỗi ngày đều có thể dựa vào việc cắn đường của CP mà sống qua ngày.
Cô nàng cười như bà mối, đi tới giữa hai người: "Học đệ khách khí như vậy làm gì? Chúng ta đều đã gặp mặt vài lần rồi, sau này em cứ trực tiếp gọi Niệm Niệm là được, gọi đàn chị nghe xa lạ lắm ~" Sau đó lại huých bả vai Tần Niệm, "Cậu nói xem đúng không?"
Tần Niệm: "..." Cậu làm cái gì vậy? Tổ chức sao lại có một phản đồ như cậu chứ?
"Không được, phải có thứ tự lớn bé."
Hách Phạn: "...???" Thẳng đến thế là cùng.
Chó con mất mát gục đầu xuống, nhỏ giọng: "Dạ."
Lại sợ Tần Niệm nghe ra dấu vết, cậu đỏ mặt cười với cô một cái, vội vàng chạy biến mất.
Hách Phạn kéo Tần Niệm: "Làm thì thế, từ chối dứt khoát như vậy sao? Cậu cũng không có bạn trai, chó con có chỗ nào không tốt chứ? Nhìn người ta thương tâm như vậy, sau này không tới nữa thì phải làm sao bây giờ?"
Tần Niệm vô tư nói: "Tớ phải học hành nghiêm túc, cậu đừng có dạy hư tớ, không có kết quả đâu."
Cô tâm lặng như nước đi về phía trước, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy đám người ban nãy trốn ở xa đang vừa chạy đi vừa vẫy tay với bọn cô.
Tựa hồ là khoảng cách như vậy khiến nội tâm các cậu cảm thấy bình tĩnh hơn, không khẩn trương như cũ, lại có thể nhảy nhót mà cười tươi đầy mặt, hấp dẫn sự chú ý của cô, giống như một cây cải thìa hoạt bát trong sáng, làm càn rêu rao.
"Chị ơi cố lên nha ~ ~"
"Đàn chị ngầu nhất ~ ~"
Tần Niệm: "..." Năng lực tự chữa lành của các em trai mạnh quá đi.
Hách Phạn đứng ở cùng một góc nhìn với Tần Niệm, che lại trái tim cảm khái một tiếng: "Bà đây sắp không chịu nổi rồi..."
Tần Niệm về lớp trước, lý do là phải đưa bữa tối cho Cố thiếu gia.
Lúc này cách thời gian vào lớp còn có 15 phút, Tần Niệm vòng đường xa đi mua bánh kem mà bình thường Cố Từ thích ăn xong quay lại, sợ thời gian không kịp cho nên liền chạy vội tới lớp anh.
Lúc cô tới, Cố Từ còn đang ôm gối con mèo nằm ngủ, trên bàn đặt một cái quạt điện nhỏ màu hoa anh đào, đang tận chức tận trách thổi vù vù, gió nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc trên trán anh, lười biếng mà đong đưa lúc lắc.
Tần Niệm nhìn thấy buồn cười, duỗi tay vuốt vuốt mái tóc anh cho ngay ngắn: "Này ~ ăn cơm ~"
Quách Thanh Đằng đang nghiêm túc làm đề đã tập mãi thành quen, đến nhìn cũng lười nhìn.
Từ sau khi Tần Niệm tới, chất lượng sinh hoạt của Cố Từ đã thẳng tắp một đường đi lên, lúc ngủ có gối ôm, bỏ lỡ giờ cơm có người đưa cơm cho, bệnh thiếu gia đã tới thời kỳ cuối luôn rồi.
Quốc gia thiếu ta một đứa em gái, còn có thể nói gì được nữa.
Duy có một cái chỗ tốt chính là tính cáu bẩn lúc ngủ dậy của anh đã chuyển biến tốt đẹp hơn, cho dù Tần Niệm không ở đây thì cũng không tới nỗi vừa mở mắt liền hù chết người.
Cố Từ bị đánh thức, lười biếng xoa xoa đôi mắt, vẫn như cũ ghé lên gối con mèo nghiêng đầu nhìn cô.
"Mới chạy bộ về sao?"
Khuôn mặt nhỏ của Tần Niệm đỏ rực, thở hồng hộc, là dấu hiệu vừa mới vận động về, tính đưa bánh kem cho anh xong thì về lớp học luôn: "Ừm, nhớ ăn bánh kem nhé, em về lớp đây."
"Gấp cái gì, không phải còn mấy phút nữa à?" Anh cọ tới cọ lui ngồi dậy, không cho cô đi, "Ngồi một lát nhé?"
Tần Niệm chớp chớp mắt: "Em ngồi đây làm gì?"
"Xem anh ăn?"
"Cái sở thích gì thế..."
Cố Từ vắt hết óc nghĩ việc cho cô làm: "Hoặc là em có thể quạt giúp anh?"
"..."
Tần Niệm cơ bản đã xác định được bệnh thiếu gia của người này lại tiến vào một giai đoạn mới rồi, sau khi cửu biệt gặp lại, anh lại bắt đầu chứng nào tật nấy, càng thêm trầm trọng.
Có thể làm sao bây giờ, anh trai chính mình nhận, là thiếu gia thì cũng phải sủng thôi.
Cô nhận mệnh cầm lấy cái quạt, quạt gió cho anh.
Nhắm chuẩn lấy nhúm tóc vểnh lên lúc ngủ của anh, sức gió lúc mạnh lúc nhẹ, khiến cho nhúm tóc kia bay bay lên xuống.
Cố Từ thong thả ung dung ăn bánh kem, ngẫu nhiên nhìn qua Tần Niệm đang phát ngốc trước mặt mình.
Gió nhẹ phất vào mặt, lại thổi không tiêu tan được nôn nóng cùng vội vàng không biết vì cái gì trong lòng anh.
Nóng nảy vì cái gì cũng không rõ, giống như trên người có chỗ nào đó phát ngứa, cố sức duỗi tay gãi nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể bắt được trọng tâm, với không tới chỗ bị ngứa, khó chịu nghiền qua nghiền lại. Gần đây luôn là như thế, nháo đến mức anh sống không yên ổn.
Nhưng Tần Niệm ở trước mặt anh, anh lại có thể tốt lên một chút.
Có đôi khi, không hiểu sao lại nghiêm trọng lên khiến cho lòng người khó hiểu.
Chỉ chốc lát sau, chuông vào lớp vang lên.
Tần Niệm phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, đem cái quạt nhét vào trong tay anh, nói xong câu em đi học đây rồi chớp mắt cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Cô đi rồi.
Cố Từ u u oán oán thở dài, cầm cái quạt nằm bò trở về.
Chắc là vào thu cho nên cơ thể mệt mỏi, dẫn tới cả người không dễ chịu mà thôi, anh quay mặt về phía Quách Thanh Đằng: "Đại Bổ Hoàn* mẹ cậu chuẩn bị cho cậu còn không? Cho tôi một viên đi, mệt mỏi quá."
*Đại Bổ Hoàn: Thuốc hoạt huyết dưỡng não, tăng cường tuổi thọ,...
Quách Thanh Đằng: "..." Cậu ngủ đến mức chân tay tê dại cả rồi à.
"Hết rồi, bị một đám súc sinh ở KTX trộm chia hết rồi, phải đợi mấy ngày cuối tháng được nghỉ mới về lấy được."
Cố Từ uể oải ỉu xìu, hứng thú ít ỏi: "Được rồi." Không có thì thôi vậy.
Tần Niệm đi về lớp ngồi xuống, Hách Phạn vẫn còn lải nhải nói chuyện của chó con.
Trong nháy mắt, trong đầu Tần Niệm bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh, nhớ tới hình ảnh Cố Từ ban nãy ôm gối con mèo ngủ, ánh mắt mềm mại nhìn bộ dáng của anh, làn da trắng như sữa, miệng nhỏ hồng nhuận, tóc đen nhánh vừa mềm vừa mượt.
~ Chó, chó con?
Tần Niệm lập tức có cảm giác bản thân bị sét đánh.
Khó trách, cô lại cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn Dịch An Vân lại có thể tâm lặng như nước đến thế, học đệ rõ ràng là rất đáng yêu nha.
Hóa ra là nhà mình đã có y một người như vậy, có lẽ là nhìn nhiều rồi cho nên đã sớm miễn dịch với loại hình này?
Trong lòng mang tâm tư nghiên cứu tìm tòi, Tần Niệm một lần nữa mở ra lịch sử trò chuyện gần đây với Cố Từ.
Thứ hai 09:03.
Cùng đề cử cố: Anh không mang compa, em có mang không?
Tần Niệm: Có mang.
Cùng đề cử cố: Mượn một chút ~
Thứ hai 14: 23.
Cùng đề cử cố: Trưa nay anh ngủ không ngon, thực khó chịu ╭(╯^╰)╮.
Tần Niệm: Đợi lát nữa tan học em mang gối ôm của em cho anh.
Cùng đề cử cố: Được ~
Thứ ba 11: 30.
Cùng đề cử cố: Nóng quá, em có nóng không?
Tần Niệm: Bình thường ạ.
Tần Niệm: Em có quạt nhỏ đấy, anh có cần không?
Cùng đề cử cố: Cần cần cần ~
Tần Niệm: Tan học sẽ mang qua cho anh.
Thứ ba 15: 26.
Cùng đề cử cố: Tần Niệm ~
Cùng đề cử cố: Tần Niệm ~ Niệm Niệm ~
Tần Niệm: Dạ?
Cùng đề cử cố: Tan học tới tìm anh chơi nhé ~~
Thứ ba 19: 58.
Cùng đề cử cố: Anh nói với Quách Thanh Đằng là em biết vẽ tranh, cậu ta không tin.
Cùng đề cử cố: Mau sang đây thể hiện cho cậu ta xem đi!
Thứ tư: 8: 15.
Cùng đề cử cố: Em ăn sáng chưa? Anh có chút đói.
Tần Niệm:... Anh không đi học sao?
Tần Niệm: Đi học không được nhắn tin cho em!
Tần Niệm: Em có đồ ăn vặt, tan học sẽ đưa cho anh.
Thứ tư: 9: 17.
Cùng đề cử cố: Anh cảm thấy em nói không đúng, nếu như tan học anh có thể trực tiếp đi tìm em thì cũng không cần nhắn tin làm gì. Chính là bởi vì đang đi học cho nên mới cần phải nhắn tin, có đúng không?
Cùng đề cử cố: Em qua đây đi ~ Chúng ta có thể tiếp tục thảo luận về vấn đề này.
Thứ tư 17: 08.
Cùng đề cử cố: Anh muốn ăn bánh kem.
Cùng đề cử cố: Không ăn ở chỗ khác.
Cùng đề cử cố: Chỉ ăn ở cửa hàng phía sau trường học.
Cùng đề cử cố: Muốn ăn.
Tần Niệm:... Sau khi tản bộ về em sẽ mua cho anh, phải ăn cơm đã nhé ~
Cùng đề cử từ: Được ~
Tần Niệm ngộ ra, khó trách gần đây cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, Cố thiếu gia quả thực là tìm mọi cách để nhắn tin, dính người kinh khủng.
Trước kia chỉ cho là bệnh thiếu gia của anh tái phát, không nghĩ tới tình huống bệnh lần này lại phức tạp như vậy...
Đỡ trán, anh trai đột nhiên biến thành chó con thích làm nũng thì phải làm sao bây giờ, online chờ, rất gấp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]