Cô nhóc lại đang nhìn mình, từ lúc gặp mặt đến bây giờ, ánh mắt luôn luôn lóe ra điều gì muốn nói nhưng lại thôi. Cẩn Ngôn thở dài, dừng lại chiếc đũa bất đắc dĩ nhìn lại cô nhóc, cô nhóc lập tức cúi đầu ăn cơm. “Đó là rau xanh.” Hắn nhắc nhở.
Thảm ~~~ Nhất Nhất ngậm đồ ăn muốn phun ra lại không dám phun, kiên trì nuốt vào. “Tớ hiện tại không kiêng ăn nữa.”
“Vậy là tốt rồi, ăn nhiều một chút.” Hai đũa cải trắng lập tức gắp đến trong chén. Đây là trêu ghẹo ai chọc ai a, không phải là muốn tìm ra chân tướng thôi mà! Cô nhóc từ từ nhắm chặt hai mắt y như uống thuốc bắc vậy không thèm nhai liền nuốt xuống luôn.
“Có phải có chuyện gì muốn nói với tớ hay không? Nói đi.”
“A, không có, đang nghĩ hôm nay có thể kiếm bao nhiêu tiền thôi.” Đùa sao chứ hả, chẳng lẽ trực tiếp hỏi cậu ta có phải là kia không?
“Có chuyện gì muốn nói thì nói đi. . . . . .” Di động vang lên, Cẩn Ngôn xin lỗi cười cười, nghiêng người tiếp điện thoại. May quá cơ, nếu cứ hỏi tiếp nữa cô nhóc chỉ sợ cũng phải nói ra thôi. Thấy hắn nghe điện thoại có vẻ lâu, Nhất Nhất bắt đầu chuyên tâm ăn cơm. Vừa rồi chuyên chú theo dõi biểu cảm trên khuôn mặt hắn, bụng còn chưa ăn no đâu. Cẩn Ngôn kết thúc điện thoại hỏi: “Ăn xong chưa?”
“No rồi.”
“Ách. . . . . .” Ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống bàn, “Tớ có một người bạn, muốn gặp cậu.”
Bạn? Tính cảnh giác lập tức nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-nghi-ky-truc-ma/559028/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.