Làm một hạng mục lớn trong giới bất động sản vốn là chuyện rất dễ dàng làm cho người ta đỏ con mắt hơn nữa hạng mục Cảnh Trình còn là một miếng mồi ngon. Khoảng thời gian đó đối thủ cạnh tranh tìm mọi cách để đối phó với anh, mặc dù có vệ sĩ bảo vệ nhưng vì an toàn nên Lục Kỳ Ngôn đưa cho anh một khẩu súng để anh phòng thân. Lục Bách Nghiêu nói tiếp, lúc ấy anh suy nghĩ rằng sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ lập tức trở lại tìm tôi, không cho phép tôi tìm người kết hôn trên mạng mà bắt đầu với anh một lần nữa, tất cả những thứ tôi không thích thì anh đều có thể thay đổi, tất cả những chuyện anh làm sai anh đều có thể nói xin lỗi, chỉ cần tôi có thể cho anh thêm một cơ hội. Nhưng mà về sau nghĩ lại lúc đó anh lại đang bị người ta theo dõi, nhòm ngó chằm chằm thậm chí có vài lần Hoàng Vũ Vi xém bị bắt cóc cho nên anh không dám tới tìm tôi, sợ sẽ liên lụy đến tôi. Lục Bách Nghiêu nói thật ra anh là một người vô cùng ích kỷ, bởi vì không muốn bọn người kia làm hại tôi cho nên để cho Hoàng Vũ Vi làm hình nhân thế mạng. Nếu Hoàng Vũ Vi thật sự đã xảy ra chuyện gì thì anh đồng ý chịu tất cả trách nhiệm. Mãi cho đến hôm nay Lục Kỳ Ngôn mới tiêu diệt được các thế lực kia cho nên Lục Bách Nghiêu mới có thể an tâm đến tìm tôi nhưng không ngờ lại bắt gặp hôn lễ của tôi và Lâm Huy. Cuối cùng Lục Bách Nghiêu nói với tôi: "Đời này thiện lương của anh đều dành cho em." Anh không cảm thấy mình là một người tốt, chỉ là anh nguyện ý phô bày tất cả tốt đẹp của chính mình ra trước mặt tôi, không giữ lại chút nào. Tôi nhớ tới sáng hôm nay lúc anh ngăn tôi ở khúc quanh hành lang, nói tôi đi cùng với anh mà tôi lại không đồng ý, thậm chí hiện tại tôi còn nhớ lúc ấy hốc mắt của anh ửng đỏ, giọng nói run rẩy. Anh vượt qua hết mọi khó khăn nguy hiểm chỉ vì muốn trở lại tìm tôi, muốn cùng tôi ở chung một chỗ, nhưng mà tôi lại cự tuyệt anh. Thời điểm nói xong câu cuối cùng thì nước mắt của tôi đã rơi đầy mặt, người đàn ông này yêu tôi như sinh mạng của mình, vĩnh viễn đặt tôi ở vị thứ nhất, đưa hết tất cả nhiệt tình, tất cả tốt đẹp trong cuộc sống cho tôi, không giữ lại chút nào. Từ nhỏ anh đã là một người ngạo ngễ đứng trên mọi người còn tôi chỉ là một cô gái không thể bình thường hơn trong biển người mênh mông, anh là sao trên trời còn tôi là hoa trong nước. Chúng tôi giống như đang đứng ở hai bờ sông vong xuyên, khoảng cách giữa hai người không chỉ là gia thế nhưng anh vẫn vượt mọi chông gai, từ bỏ thế giới của mình chỉ vì muốn tìm được tôi. Nếu anh muốn thì cho dù là cô gái tốt đẹp đến đâu trên cõi đời này anh đều xứng đáng có được nhưng từ đầu đến cuối trong mắt anh chỉ có một mình tôi, còn là một người tùy hứng, cực đoan, không có chỗ nào hoàn mỹ là tôi đây. "Tại sao lại tốt với em như vậy?" Tôi chảy nước mắt, lao vào trong ngực của anh. Tôi yêu anh sâu sắc đồng thời cũng làm anh tổn thương sâu sắc nhưng quay đầu lại người tìm tôi vẫn luôn là anh. Tôi lần lượt cự tuyệt, anh lần lượt cúi đầu chỉ vì muốn bắt đầu cùng tôi một lần nữa. "Không tốt với em thì còn tốt với người nào nữa?" Lục Bách Nghiêu ôm tôi thật chặt vào trong ngực, ngón tay luồn vào tóc tôi, than nhẹ một tiếng: "Trở lại là tốt rồi, em trở lại. . . . . . Là tốt rồi." Tôi ở trong ngực anh buồn bực nói: "Về sau em sẽ luôn ở bên anh." Mặc kệ xảy ra chuyện gì thì em cũng sẽ không dễ dàng buông tha anh nữa, em sẽ yêu anh giống như anh đã yêu em, không, sau này em sẽ yêu anh nhiều hơn anh yêu em. Thật tốt, toàn bộ chuyện không vui đều đã kết thúc, chúng tôi rốt cuộc. . . . . . Lại bắt bầu. Tôi và Lục Bách Nghiêu đã bỏ lỡ rất nhiều, khoảng thời gian sau này, tôi thật sự không muốn lãng phí cũng không được lãng phí. Hôm sau, Lục Bách Nghiêu theo tôi đi gặp Lâm Huy, nói cho anh ta biết chuyện của chúng tôi và chuyện hôn lễ không thể cử hành được nữa, thành thật xin lỗi. Lúc này Lâm Huy đang vô cùng đau xót khi phải chịu tang cha, anh ta cũng phải vội vàng làm tang sự, sắc mặt cực kỳ tiều tụy, nhưng đối với chuyện tôi và Lục Bách Nghiêu ở chung một chỗ thì anh ta cũng không có ngăn cản mà còn chúc phúc chúng tôi. "Chăm sóc cô ấy và đứa bé thật tốt, cô ấy là một người con gái, mọi chuyện đều không dễ dàng gì." Lúc chi tay, Lâm Huy nói với Lục Bách Nghiêu. Lục Bách Nghiêu nhìn tôi một cái, trịnh trọng gật đầu: "Tôi hiểu rõ, về sau tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt, sẽ không bao giờ để cho cô ấy phải chịu uất ức nữa." Lâm Huy trầm lắng nhìn tôi một cái: "Em gái, mặc dù hai chúng ta quen nhau không lâu nhưng mà em vẫn đồng ý giúp một tay để cho ba anh an tâm ra đi, phần tình nghĩa này anh sẽ nhớ suốt đời. Về sau phải sống thật tốt nếu có chuyện gì thì cứ tới tìm người anh này." Tôi nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh ta , gật đầu một cái, trong lòng thoáng qua một chút chua xót cùng khổ sở, tôi hiểu rất rõ đó là một loại đồng bệnh tương liên: "Anh, anh cũng phải sống thật tốt." Chúng tôi chia tay anh ta, ở phía xa có một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai đang chờ anh ta, chờ lúc anh ta đến gần thì người đàn ông trẻ tuổi đó khẽ mỉm cười, sóng vai đi cùng với anh ta, hai người bọn họ dần dần biến mất trong tầm mắt của tôi và Lục Bách Nghiêu. Mặc dù tình yêu đồng tình cực kỳ phổ biến nhưng ở xã hội bây giờ nhất là đối với những người ở thế hệ trước vẫn là một chuyện rất khó tiếp nhận. Tôi không biết trong tương lai Lâm Huy có thể chính thức giới thiệu người đàn ông này cho mẹ của anh ta biết hay không cũng không biết mẹ của anh ta có thể tiếp nhận việc con trai độc nhất trong nhà thích một người đàn ông hay không, không biết mẹ của anh ta có thể tiếp nhận được việc mình sẽ không bao giờ có cháu hay không nhưng là bất luận như thế nào tôi đều thật sự hi vọng trên thế giới này mỗi một người thiện lương đều có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình, sau đó sống vui vẻ, khoái hoạt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]