Sau khi nói mấy câu vớ vẩn cuối cùng Lưu Chi Dao cũng đi vào vấn đề chính: "Bây giờ cô.... ......đang ở cùng với Lục ca ca sao?" Giữ vững nguyên tắc "Làm người phải thành thật" tôi gật đầu một cái: "Ừ." Đối với câu trả lời của tôi Lưu Chi Dao đã sớm chuẩn bị tâm lí nhưng trong một chớp mắt sau khi nghe xong hiển nhiên trong lòng thoáng qua một chút mất mát, nặng nề cúi đầu. Tôi ngồi đối diện với Lưu Chi Dao, không nói gì, dựa vào ghế sôpha mềm mại suy nghĩ bây giờ cô ta không nói gì nhưng có phải trong lòng đang nghĩ một giây kế tiếp có nên móc con dao từ trong túi xách ra cùng tôi đồng quy vu tận không? Sự thật chứng minh tôi nghĩ quá nhiều bởi vì một lát sau Lưu Chi Dao kể cho tôi nghe một đoạn chuyện cũ. Lưu Chi Dao hỏi tôi: "Cô đã xem qua "Đêm trăng của Hiệp Âu Đình" chưa?" Tôi lắc đầu một cái: "Chưa." Lưu Chi Dao quét qua tôi một cái, không có nói gì mặc dù cuối cùng ánh mắt của cô ta nhìn tôi có chút giống như đang nhìn một người ngu ngốc, toát mồ hôi! Cô ta nói tiếp: " Đó là một bộ phim Hàn, nữ chính trong phim giống như tôi, lúc trước tôi là một đứa trẻ được gởi nuôi ở Lục gia." Trước đó tôi còn cho rằng Lưu Chi Dao sẽ cùng tôi thảo luận vấn đề ca ngợi người nào đó, người nào đó đẹp trai hay là nói rằng tôi sẽ không được mẹ Lục Bách Nghiêu chấp nhận nhưng không nghĩ tới cô ta lại nói về thân thế của mình. Gởi nuôi? Cô ta không phải là con gái của ba Lưu, em gái của Lưu Chi Dương sao? Theo như lời của Lục Bách Nghiêu thì thu nhập của Lưu Chi Dương cũng không thấp, làm sao có thể gởi nuôi em gái mình trong nhà khác? Lưu Chi Dao nhìn ra dáng vẻ nghi ngờ của tôi cũng không thèm để ý, giải thích với tôi: "Khi còn sống mẹ tôi làm giúp việc ở Lục gia sau đó lại vì bệnh nặng mà qua đời, lúc bà đi tôi vẫn còn rất nhỏ, mẹ nuôi thấy tôi đáng thương nên đã nhận tôi làm con gái nuôi, vẫn nuôi ở nhà bọn họ cho nên gần như khoảng thời gian lúc nhỏ đều trôi qua ở Lục gia. Anh tôi đi theo baba, mặc dù chúng tôi là người một nhà nhưng bởi vì bình thường baba đi làm, anh đi học nên chúng tôi cũng không có cơ hội gặp mặt nhiều. Khi đó đều là Lục ca ca cùng tôi lớn lên." Tôi biết Lưu Chi Dao và Lục Bách Nghiêu là thanh mai trúc mã nhưng chưa từng bao giờ nghĩ đến lại là loại phương thức này. "Sau đó cả nhà mẹ nuôi chuyển lên tỉnh, tôi cũng vội vàng đi theo, khi đó baba muốn tôi ở lại nhưng bởi vì Lục ca ca đi tỉnh lý cho nên tôi cũng đi theo. Thời điểm Lục ca ca lên cấp ba không nghe lời mẹ nuôi học ở tỉnh mà một mình tới đó học. Vốn tôi muốn chuyển trường theo anh nhưng cuối cùng vẫn không thể theo tới." Trong mắt của Lưu Chi Dao tràn đầy thở dài: "Tôi đã từng nghĩ rất nhiều lần nếu như ban đầu tôi kiên trì theo Lục ca ca tới đây thì có phải anh sẽ không thích cô nhiều năm như vậy hay không. Nhưng trên thế giới này chỉ có hai chữ "hối hận" là không thể nói được. Từ nhỏ tôi đã đi sau anh, lặng lẽ thích anh, khờ dại cho rằng tôi sẽ cùng anh trải qua cả đời nhưng hiện tại anh đã gần kết hôn mà cô dâu lại không phải là tôi. Nhiều năm như vậy mà trong mắt tôi chỉ có anh, tôi ngu quá đúng không?" Đối với câu hỏi này của Lưu Chi Dao tôi chỉ kinh ngạc sững sờ ngay tại chỗ, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào. Tôi đã từng đuổi theo sau lưng Trương Húc, Lục Bách Nghiêu lại đuổi theo sau lưng tôi mà Lưu Chi dao lại khó khăn không chùn bước đuổi theo sau lưng Lục Bách Nghiêu. Đã nhiều năm như vậy tình yêu của Lưu CHi Dao đối với Lục Bách Nghiêu há lại có thể sử dụng thước đo thời gian là có thể dễ dàng đo đạc được. Cô ta yêu chấp nhất như thế, kiên định như thế giống như thiêu thân lao vào lửa đỏ. Lục Bách Nghiêu chờ đợi được tôi nhưng cuối cùng Lưu Chi Dao vẫn không chờ đợi được Lục Bách Nghiêu. "Cô không ngốc, chẳng qua là quá cố chấp." Tôi nhìn Lưu Chi Dao, chậm rãi nói, cô ta là một cô gái tốt, khi đã yêu chính là yêu nhiều năm như vậy ngay cả tôi cũng vì cô ta mà cảm thấy đau lòng. Lưu Chi Dao rủ mi, nhẹ nhàng thở dài: " Chị, các người kết hôn cũng tốt, ít nhất có thể cho tôi thấy rõ thực tế, hoàn toàn buông tay. Lần này tôi thật sự muốn buông tay." Đây là lần đầu tiên cô ta gọi tôi là "Chị" nhưng tôi lại không muốn ở trong tình huống này. Chị trên pháp luật sắp cùng người mình yêu hai mươi năm kết hôn, khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc sống của cô ấy đều giành cho người đàn ông này, hôm nay lại chỉ có thể nhìn anh cưới người khác, trong lòng cô ấy rốt cuộc là có bao nhiêu đau đớn. "Cô cũng sẽ có hạnh phúc của riêng mình, đừng khổ sở." Tôi không biết phải an ủi như thế nào, chỉ có thể nói lời dễ hiểu như thế. "Hạnh phúc sao?" Cô ta hỏi một câu, tự giễu cười nói: "Có lẽ vậy?" Tôi không hiểu được bi thương trong ánh mắt cô ta nhưng tôi biết thật ra thì trong lòng cô ta rất đau khổ. Trên thực tế cho đến nhiều năm sau rốt cuộc cũng biết được những yêu hận dây dưa của cô ấy và Lục Kỳ Ngôn thì tôi mới thật sự hiểu trong thân thể gầy gò kia đến tột cùng là chôn giấu bao nhiêu đau khổ. Chuyện ngày hôm nay giống như một bí mật được chôn dấu trong lòng nhau chẳng qua là lúc tạm biệt tôi và Lưu Chi Dao đã có thể mỉm cười nói chuyện mà không còn là thái độ lạnh băng như lúc đầu. Bi thương là sắc thái mà ai cũng phải trải qua còn về tương lai thì thân ái, chúng ta cùng nhau cố gắng được không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]