Đó là trước ngày kết hôn của Đồng Yến một ngày, anh dẫn tôi tới nhà anh, bịt kín hai mắt tôi. Vừa bắt đầu tôi còn kin ngạc nghĩ anh đang muốn giở trò quỷ gì nhưng khi miếng vải đen được mở ra, tôi nhìn thấy cả phòng tràn đầy hoa Hạ Cận, xếp thành hình trái tim. Cả một biển hoa xanh dương xếp trên nền cát là hoa lau trắng, hoa Hạ Cận ở chính giữa, bên trong dùng hoa hồng xếp thành ba chữ “Anh yêu em”, một phòng hoa đều là do tự anh sắp xếp. Từng cánh hoa Hạ Cận màu lam tím xen lẫn với hoa hồng màu đỏ lửa nóng bỏng giống như vì tình yêu của tôi và Lục Bách Nghiêu mà viết lên một nét mực đạm màu. Trong một chớp mắt ấy cả người tôi đứng ngơ ngác tại chỗ, một câu cũng không nói ra được khỏi miệng, khiếp sợ đã vượt qua tất cả mọi ngôn ngữ. Anh ôm tôi từ phía sau, nhẹ nhàng nói ở bên tai tôi: “Cả phòng Hạ Cận, anh chỉ vì em.” Anh từng nói với tôi vô số lời yêu thương nhưng bất kể là “Anh yêu em” hay là “Ở chung một chỗ” cũng không sánh bằng câu này “ Cả phòng Hạ Cận, anh chỉ vì em.” Năm đó bởi bì ba ba thích hoa Hạ Cận nên đặt tên tôi là Hạ Cận, tôi cho rằng rất ít người biết loại hoa này lại chưa từng nghĩ lâu như vậy, trên thế giới này vẫn có người hiểu được ý nghĩa đích thực kia. Cảm động không phải bởi vì cả một phòng hoa Hạ Cận rực rỡ mà bởi vì đàng sau nó chứa đựng hoài niệm đối với người cha đã qua đời của tôi. Ông đã từng lôi kéo bàn tay nhỏ bé của tôi, từng bước từng bước dẫn tôi đi bộ, làm bạn với tôi khi lớn lên hay cuối cùng cũng bởi vì tôi mà mất đi tính mạng. Đó là một vết thương vĩnh viễn không lành được, cho dù tất cả mọi chuyện có thay đổi, Lão Phật Gia đã có ba Lưu làm bạn ở bên cạnh, cho dù tôi sắp cùng Lục Bách Nghiêu kết hôn không còn quấn bên người ba ba như ban đầu, hỏi ông “Tại sao trên đời chỉ có mẹ đẹp, mà trên đời không có baba đẹp”. Tôi chưa từng bao giờ dễ dàng từ biệt quá khứ mà Lục Bách Nghiêu trong lúc đó, cho tôi một cái ôm thật chặt, nói với tôi: Anh vẫn ở bên tôi, bất kể là bây giờ hay là tương lai. Hôn lễ của Đồng Yến và Lưu Chi Dương được chờ mong bao ngày rốt cuộc cũng đã đến. . Ngày đó ngoại trừ Lục Bách Nghiêu giúp tôi cản rượu vẫn không quên cầm ly rượu cảnh cáo Lưu Chi Dương và Đồng Yến: “Ai dám lợi dụng vợ tôi, tới một gia trực tiếp diệt một, tới hai trực tiếp diệt hai..” Đồng Yến trêu chọc: “Nếu là cha mẹ vợ của anh thì làm sao bây giờ?” Chí khí dâng trào của Lục Bách Nghiêu bị xẹp đi một nửa: “Vẫn là lợi dụng tôi đi.” Tôi si ngốc cười nhìn anh, thấy anh bởi vì cản rượu giúp tôi mà hai gò má trở nên ửng hồng, có chút say, nhìn thấy hai con ngươi của anh sáng rỡ, nụ cười tươi sáng cộng thêm tây trang màu trắng đang mặc trên người lập tức làm cho khí thế của chú rễ giảm đi một nửa. Dùng lời của Đồng Yến mà nói tôi chính là người tồn tại cả ba cái“Giả bộ dễ thương không được, dáng người cùng không xinh đẹp, đánh cũng không lại người ta lại hạ không được thắt lưng” mà đời này lại có thể gặp gỡ được Lục Bách Nghiêu xem như là phúc tám đời vậy. Vừa mới bắt đầu tôi ngàn vạn phần trăm phản đối chuyện này, tại sao không phải là Lục Bách Nghiêu gặp được tôi, tại sao không phải là phúc tám đời của anh ta?! Nhưng mà hiện tại nhìn thấy Lục khốn kiếp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, chỉ cần cười một cái liền trực tiếp giết chết tuyệt đại đa số cô gái có mặt trong đám cưới thì tôi chợt cảm thấy cái gì gọi là phúc tám đời! Tôi ác độc phát hiện hình như mình thật sự nhặt được vàng. Trong tiệc cưới Đồng Yến đang mang thai nên không uống được rượu, Lục Bách Nghiêu đã gần như ngã xuống chỉ còn sót lại một mình Lưu chi Dương đang chiến đấu hăng hái. Tôi dìu Lục Bách Nghiêu đi đến phòng nghỉ ngơi, vừa lúc rẽ vào hành lang nhỏ thì gặp phải Lưu Chi Dao. Hôm nay là hôn lễ của Lưu Chi Dương, cô ta là làm gái tất nhiên phải tham dự, chẳng qua khuôn mặt buồn buồn ngồi bên cạnh ba Lưu, làm sao cũng không chịu mở miệng nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng dời về phía cô ta cũng chỉ thấy cô ta ngồi uống rượu một mình. Bởi vì cô ta có chút say nên trên mặt phiếm hồng, tôi không khỏi mở miệng nói: “Không có sao chứ? Khách sạn có trà giải rượu, bảo nhân viên phục vụ lấy giúp cô một ly đi.” Lưu Chi Dao không có trả lời vấn đề của tôi mà ánh mắt gần như dời về Lục Bách Nghiêu đang dựa cả người vào người tôi, liếc mắt một cái thật sâu, thở dài nhìn tôi: “Khi nào thì cô và Lục ca ca kết hôn?” Đối với quan hệ của Lục Bách Nghiêu và Lưu Chi Dao, tôi chỉ nghe anh nói sơ qua, là em gái từ nhỏ được gởi nuôi, còn cụ thể thì tôi cũng không biết nhưng từ trong ánh mắt của Lưu Chi Dao tôi có thể cảm giác được rõ ràng tình cảm của cô ta với Lục Bách Nghiêu cũng không thua kém gì tôi. Chẳng qua hôm nay bởi vì biết được tôi và Lục Bách Nghiêu ở chung một chỗ cho nên mới trở nên ảm đạm, muốn buông tay sao? Tôi nhẹ nhàng nói: “Nhanh thôi, hơn nửa năm nữa sẽ tổ chức hôn lễ.” “Ha ha…” Ánh mắt của Lưu Chi Dao không sáng nữa, con ngươi cũng không có tiêu cự, có chút tự giễu cười cười: “Đến lúc đó tôi nên gọi cô là chị hay là chị dâu?” Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ không biết nên trả lời thế nào, sau đó Lưu Chi Dao cố tình rời đi trước làm cho đoạn trò chuyện ngắn ngủi này thành chung kết. Nhìn bóng lưng xoay người rời đi của cô ta mang theo một chút tịch mịch làm tôi có chút không đành lòng, lại không thể giúp đỡ, dù sao tình yêu trong mắt tôi chính là không thể chia sẽ và không muốn chia sẽ. Tôi dìu Lục Bách Nghiêu đến phòng nghỉ, đặt anh dựa vào sô pha, đang muốn ra ngoài lấy ly trà giải rượu thì người liền bị anh kéo lại. Tôi nghi ngờ xoay người, thấy anh mở mắt ra, lúc này đang sáng lấp lánh nhìn tôi, mặc dù trên mặt có chút hồng hồng như thần sắc sâu trong mắt nơi nào có thể nhìn thấy đang say rượu? Tôi kinh ngạc nhìn anh: “Anh không say hả?” Lục Bách Nghiêu làm như chuyện đương nhiên, nhún vai: “Hai người kia không phải là người, bởi vì hôn lễ của bon họ mà làm vợ anh gầy đi một vòng, vậy mà lại còn muốn gia ở tiệc cưới cản rượu giúp bọn họ, chuyện này không nực cười sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]