Đối với chuyện xinnghỉ phép để đi Thượng Hải tìm Trương Húc, ngay từ đầu trong lòng tôitràn đầy vui mừng thì hiện tại lại hoàn toàn biến thành hai chữ “cămgiận”.
Tôi bĩu môi nói: “Bây giờ tôi trở thành như vậy, ngay cảnhà cũng không thể quay về, còn đi Thượng Hải làm gì nữa.” Lúc này bộdạng tôi giống y như quỷ, vì trốn tránh liên hoàn đoạt mệnh mười tám câu hỏi của Lão Phật Gia, ngay cả nhà cũng không thể về, nhà của Đồng Yếncũng không thể ở, mẹ cô ấy với mẹ tôi là đồng bọn cùng hội cùng thuyềnmấy chục năm nay. Hai người gặp mặt thế nào cũng trò chuyện bát quái,giấu được mới lạ!
Mấy ngày nay anh đối xử với tôi như thế nào, tôi cộng lại rồi đó!
Tôi chống cây gậy, đi từng bước từng bước giống như con rùa. Lục BáchNghiêu nhìn thấy tôi thì nói: “Tôi đưa cô trở về, mấy ngày này an phậnmột chút, ở trong nhà nghỉ ngơi, điều dưỡng thân thể.”
“Tôi không trở về nhà.” Vừa nghe đến hai chữ về nhà tôi liền nghĩ đến tư thế trahỏi của Lão Phật Gia, trong nháy mắt da đầu run lên.
“Vậy cô ở chỗ nào?” Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu nghi hoặc.
“Tôi……”Tôi nghẹn lời, nhất thời không thể tìm ra chỗ nào để ở lại. Suy nghĩ nửangày, cuối cùng vì lo cho độ dày của ví tiền, rốt cuộc tôi cũng đưa rađược một đáp án: “Giúp tôi đi tìm một khách sạn nhỏ tiện nghi đi.”
Lục Bách Nghiêu xem xét nhìn tôi: “Hạ Cận, vì sao cô phải trốn nhà đi bụi hả?”
Cũng không phải tôi muốn bỏ nhà ra đi mà là e ngại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-muon-treo-tuong/1538644/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.