Siêu thị cách bãi đỗxe một khoảng không ngắn, lúc nãy bên trong siêu thị có bật máy điều hòa làm tôi không cảm thấy gì, bây giờ vừa bước ra ngoài liền thấy cực kỳlạnh lẽo khiến người ta run rẩy. Thân thể theo bản năng co rụt lại, giây tiếp theo Lục Bách Nghiêu đã đem tôi vây vào trong áo khoác của anh ta, đi về phía bãi đỗ xe.
Đầu tôi chôn trong lồng ngực của Lục BáchNghiêu, nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch” cách áo lông dày truyềntới, một tiếng lại một tiếng, trên mặt liền cảm thấy một mảng nóng rát.Ngay tiếp theo trong lòng tôi lập tức nhảy lên. Tôi……………Rốt cuộc là tôibị sao vậy?
Lục Bách Nghiêu ôm tôi đi tới, rõ ràng là đối thủ một mất một còn, thủy hỏa bất dung lại giống như một đôi yêu nhau thắmthiết. Trong chớp mắt này tôi không khỏi nghĩ tới Trương Húc. Hiện tạitôi cùng Trương Húc vẫn bảo trì trạng thái bạn bè, lần thân mật nhất bất quá là ở bệnh viện. Trương Húc ôm tôi, đối với việc bị đồng nghiệp hiểu lầm là người yêu thì tỏ vẻ cam chịu.
Tôi vẫn không rõ lắm tháiđộ cùng tình cảm của Trương Húc với mình, chỉ cảm thấy ở cùng một chỗnhư bây giờ cũng là một loại hạnh phúc. So với Lục Bách Nghiêu giống như lửa, không biết lúc nào bị đốt cháy thì Trương Húc giống như một consuối nhỏ quanh co uốn lượn, nước chảy nhẹ nhàng.
Lục Bách Nghiêu, Trương Húc, hai cái tên này luôn quanh quẩn trong đầu óc của tôi, cuốicùng giống như hai sợi dây quấn quanh một chỗ, loạn thành một mớ bòngbong.
“Lên xe đi.” Bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-muon-treo-tuong/1538629/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.