Tôi ngất, cho dù khẩu vị tôi có nặng thế nào đi chăng nữa cũng chưa từng gặp qua cái dạng này!!
“Anh….anh……….anh….” Hơn nửa ngày, ngoại trừ từ “anh” thì tôi cương quyết không nói tới từthứ hai (cứng đó :v). Thật vất vả mới nhịn được xuống, cố gắng nói hếtnửa câu sau nhưng giọng nói đã nhỏ không khác gì muỗi kêu: “Ban ngày ban mặt, phát tình cái gì?”
Hiện tại đang là mùa đông, mùa xuân cònlâu lắm, hoa cải dầu cũng chưa có nở đâu nhưng Lục Bách Nghiêu ngườinày………….vừa mới tư xuân sao?
Lục Bách Nghiêu sững sờ, ngẩn người nhìn tôi nửa ngày, cuối cùng căm giận nói: “Không phải tại vì cô sao?”
Con mẹ nó, chuyện này cùng tôi có quan hệ gì, đừng đổ thừa cho người khác có được hay không?
Tôi vẫn nhìn theo bóng lưng nghênh ngang rời đi của Lục Bách Nghiêu, nhìnmột hồi lâu mới bất tri bất giác phát hiện ra, người này vậy mà đi mấtrồi? Anh đi thì cứ đi nhưng ít nhất phải để lại tiền cơm chứ?
Tôi lấy di động ra gọi cho Lục Bách Nghiêu, muốn anh ta trở về nhanh mộtchút để trả tiền, không nghĩ đang định bấm điện thoại thì anh ta lại đivào, hết thảy……………………….đều bình thường?!!!
Khụ Khụ, quả thật đều rất bình thường.
“Anh đi đâu vậy?” Rốt cuộc đã trở lại, tôi còn tưởng anh ta đi luôn rồi chứ. Thấy sắc mặt anh ta ửng hồng có chút mất tự nhiên, nghiêm mặt nói vớitôi một câu: “Đi thôi.”
Tôi vôi vàng chạy đuổi theo anh ta, đisau lưng vị đại thiếu gia này. Lúc tôi cùng với Lục Bách Nghiêu rangoài, phục vụ đã chạy xe đến trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-muon-treo-tuong/1538627/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.