ỉ là phép lịch sự của cô với người không thân thiết. 
“Tiểu Tân…” Anh vội lên tiếng, muốn hỏi xem có phải cô nhận được điện thoại của anh không. Có phải cô đưa anh đến bệnh viện hay không. Có phải cô đã ở bên cạnh giường anh chờ thật lâu không. 
Nhưng anh chưa kịp nói tiếp thì Tống Tân đã hỏi: “Anh có đói không? Muốn ăn gì?” 
“… Canh sườn heo.” 
Anh cố ý. 
Trước kia lúc Tống Tân bệnh, anh cũng sẽ nấu canh sườn cho cô. Sau đó Tống Tân ì èo đòi học, nói khi anh bệnh cô có thể chăm sóc anh thật tốt. 
Anh không lay chuyển được nên đành dạy cô. Anh cố ý nhắc đến để gợi lại chút hồi ức. 
Bàn tay gõ trên màn hình Tống Tân không dừng, gật gật đầu. “Em đã đặt rồi, có lẽ một lát sẽ giao.” 
Chu Mục hơi sửng sốt. Là anh hy vọng xa vời, còn tưởng cô ấy sẽ nấu cho anh. 
Tống Tân đứng dậy: “Có việc gì thì ấn chuông đầu giường, đồ ăn sẽ giao đến nhanh thôi.” 
Chu Mục nhìn cô ngơ ngẩn. “Em muốn đi đâu sao?” 
“Chiều nay còn có cuộc họp, em đi trước.” Tống Tân khẽ gật đầu, đi ra cửa. 
Chu Mục muốn gọi cô, đầu óc sau cơn sốt không minh mẫn lắm, anh kéo góc áo Tống Tân. 
Tống Tân quay lại nhìn anh. 
“Em có thể… ở lại đây với anh không?” Anh biết mình nói sai rồi vì sắc mặt Tống Tân lập tức thay đổi. 
Nhưng cô vẫn rất đúng mực: “Xin lỗi, cuộc họp này rất quan 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-moi-met/2920550/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.