Rừng đào sau núi Hoa Vân Tự, Tống Như Oản đứng dưới một gốc cây đào, có chút khẩn trương đứng chờ. Không bao lâu, một nam tử mặc áo màu lam, tay áo rộng hướng chỗ nàng đang đứng, đi tới.
Tống Như Oản bước nhỏ chạy lên, hơi thở gấp gáp: “Tầm ca ca, huynh đã đến rồi.”
Tạ Tầm mỉm cười điềm đạm: “Muội cho đường ca tới hẹn huynh, sao huynh có thể lỡ hẹn được?”
Nữ nhi con nhà gia giáo lại dám cả gan làm loạn, hơn nữa lần trước hai người thiếu chút nữa lau súng cướp cò, Tống Như Oản sợ Tạ Tầm hiểu lầm nàng là nữ tử phóng đãng, nàng nhanh chóng giải thích: “Tầm ca ca… muội chỉ làm như thế với mỗi huynh thôi... muội... nhớ huynh...”
Nghe Tống Như Oản cứ như vậy nói trắng ra, Tạ Tầm ôm nàng vào trong lồng ngực, cúi đầu nhìn phần cổ trắng nõn của nàng: “Tâm Oản Oản, huynh biết, muội yên tâm, huynh tuyệt đối sẽ không cô phụ muội.”
Tạ Tầm là chính nhân quân tử, điểm này không thể nghi ngờ, Tống Như Oản lập tức cũng ôm chặt lấy vòng eo gầy guộc nhưng rắn chắc của Tạ Tầm, nàng si ngốc nói: “Muội rất muốn nhanh chóng đến tuổi cập kê, như vậy là có thể vĩnh viễn ở bên Tầm ca ca.”
Tạ Tầm tức khắc dùng hành động để trực tiếp biểu đạt lòng nhiệt tình đang sôi sục trong tâm can hắn, ôm lấy eo nhỏ của Tống Như Oản, đi tới gốc cây đào vừa rồi nàng đứng chờ. Tạ Tầm sợ Tống Như Oản ngồi đau, bế nàng ngồi lên đùi mình, thân mật hôn lên môi nàng, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-la-ho-ly-tinh/558848/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.