Tạ Tầm sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên, một phen sờ soạng dâm dịch trên mặt, sau đó dùng ngón tay vuốt vuốt, lẩm bẩm:
“Đây là cái gì?”
Tống Như Oản vừa nghe xong, ngượng ngùng bưng kín mặt, dù có chút xấu hổ nhưng vẫn cố gắng gượng liếc mắt nhìn Tạ Tầm một cái. Có kinh nghiệm đời trước, nàng đương nhiên biết đó là cái gì, nhưng hôm nay Tạ Tầm chẳng khác gì một trang giấy trắng, hắn hiểu được mới lạ.
May mắn Tạ Tầm cũng không truy hỏi vấn đề này đến cùng, hắn lau sạch dâm dịch trên mặt, bỗng cảm thấy vật nhỏ giữa hai chân mình sưng lên, vừa cứng vừa nóng, rất muốn giống như đầu lưỡi thâm nhập vào tiểu huyệt, tận tình chọc vào rút ra.
“Oản Oản… huynh… huynh muốn…”
Nhìn bộ dáng của Tạ Tầm vừa khát vọng lại vừa nhẫn nại, Tống Như Oản nghĩ thầm, dù sao sớm hay muộn cũng là người của hắn, sớm chút đem thân mình cho hắn cũng chưa chắc là không thể. Về sau làm nương tử của hắn, những người bên ngoài sẽ vẫn đồn thổi nàng là hồ ly tinh, câu hồn Tạ Tầm. Chi bằng ngay lúc này chứng thực luôn lời đồn, vừa thoải mái thân mình lại có thể ở bên Tạ Tầm sớm hơn.
Vì thế, Tống Như Oản thẹn thùng ngắt lời Tạ Tầm, mở hai chân ra, “Tầm ca ca… Chỉ cần huynh muốn… muội đều cho huynh… Chỉ cầu sau này huynh có thể thương tiếc muội… Yêu thương muội…”
Một nữ hài tử tự nguyện mở hai chân của mình ra, cam nguyện hiến tặng trinh tiết của chính mình, trong lòng Tạ Tầm tràn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-la-ho-ly-tinh/558844/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.