Qua hôm sau, Tằm vừa từ dãy nhà sau đi ra thì bất ngờ chạm mặt Tưởng. Như mọi lần, Tằm sẽ cúi chào cậu ấy thế mà lúc này lại chỉ đứng ngây ra. Dòng suy nghĩ của Tằm trở nên bất định, bởi vô số hình ảnh ngày hôm qua cùng lúc tái hiện.
"Gặp ngươi ở đây thật là may." Vẻ như Tưởng vẫn bình thường, "lát nữa hãy vào thư phòng với ta một lúc, có vài bài thơ ta chưa tường tận lắm."
Nếu như bình thường, Tằm sẽ nhận lời nhưng không hiểu lý do gì lại từ chối:
"Chắc không được đâu thưa cậu..."
"Tại sao?" Tưởng hỏi.
Tằm nhìn cậu, bao nhiêu thứ trên con người này mà nhỏ chẳng bận tâm lại cứ để tâm đến đôi mắt đang hướng vào mình với vẻ chờ đợi. Kể từ sự cố ấy, Tằm luôn nhận ra ánh nhìn của Tưởng mang điều gì rất kỳ lạ. Thậm chí những đường nét tạo nên gương mặt nửa quen nửa lạ kia cũng làm tâm trạng Tằm biến đổi. Trời xui đất khiến thế nào, câu hỏi của chị Hỷ văng vẳng bên tai.
"Em nghĩ sao về cậu Tưởng?"
Nghĩ sao ư? Cậu Tưởng trước nay vẫn như thế... Mà không đúng! Hình như không phải vậy. Rốt cuộc, nó là thế nào? Càng cố quan tâm về suy nghĩ mình dành cho Tưởng ra sao thì Tằm càng khó xử lẫn mơ hồ.
"Tằm có việc phải làm cho bà Tư thưa cậu... Tằm xin phép..."
Tằm cúi đầu rồi rời đi nhanh chóng. Tưởng còn chưa kịp ngoái đầu nhìn theo là bóng Tằm đã khuất rồi. Cậu thắc mắc, nhỏ bị làm sao thế kia? Lý do gì nhỏ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-khong-lay-truc-ma-1802/559672/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.