Tưởng không biết nói gì trước dáng vẻ buồn rầu của Quyên. Thường ngày bị bám theo suốt nên đâm ra bực mình nhưng nay nghe nhỏ bảo phải rời khỏi xã Thổ thì cậu có đôi chút tiếc nuối. Bản thân càng không nên tỏ ra khó chịu, bởi dẫu sao tiễn bước một người cũng nên có lòng.
"Cô Quyên trở về huyện mạnh giỏi."
Quyên nhìn Tưởng, ngạc nhiên một lúc rồi tự dưng hỏi:
"Ngươi có ghét ta không?"
Thú thực là Tưởng chẳng muốn nói dối. Nhưng như trước đó đã nghĩ, tiễn đưa một người đi xa thì chớ nên tị hiềm nhau làm chi. Dường như dáng vẻ phân vân của cậu khiến Quyên càng buồn hơn vì không khác nào đã có câu trả lời. Tức thì cô chủ nhỏ nắm lấy tay Tưởng, giọng nghe giống hệt van nài:
"Ngươi đừng ghét ta nhé... Ta thực sự thích ngươi lắm."
Tưởng tròn xoe mắt. Giả sử như bình thường hẳn cậu đã giật tay ra khỏi tay Quyên rồi nhưng lúc này lại không muốn thế. Bỗng chốc, cậu thấy nhỏ không còn khó ưa giống ngày đầu tiên gặp gỡ bởi qua cái nắm tay lưu luyến này.
Tưởng cúi xuống, bứt lấy một bông hoa dại mọc ven đường. Rồi cậu đưa hoa cho Quyên, tiếp theo khẽ mỉm cười:
"Trước thì có nhưng giờ thì ta hết ghét cô Quyên rồi. Sau này nếu cô có dịp quay lại xã Thổ, ta hứa sẽ không bao giờ ghét cô nữa đâu."
Ánh mắt Quyên bất động. Là vì lần đầu tiên Tưởng nở nụ cười thân tình như vậy, và cũng bởi do câu nói ấm áp đó làm nhỏ không khỏi bồi hồi. Quyên cầm bông hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-khong-lay-truc-ma-1802/263443/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.