Vì Tằm mà mình bị ăn đòn, Tưởng ức lắm. Nhưng nhờ vậy, cậu mới phát hiện ra con nhỏ quê mùa ấy không phải thứ vừa đâu. Tuy không rõ Tằm mưu mẹo thế nào nhưng cậu dám cá, nhỏ chẳng hề hiền lành hay nhút nhát như cái dáng vẻ bề ngoài đó. Biết đâu chừng, Tằm đang đánh lừa mọi người trong Triệu gia.
Ngồi đọc sách, Tưởng vừa xoa cái mông nhưng nhức vừa nghĩ ngợi. Đúng lúc cửa thư phòng mở, Tằm khẽ thò đầu vào, rụt rè hỏi hai cậu chủ mình mang nước và bánh vào được không. Trông thấy mặt Tằm là Tưởng nóng gan rồi, toan nhổm dậy mắng cho một trận thì thiên địa ơi, cái mông lại nhức nhối. Cậu liếc Tằm.
"Vào đi em." Liêm hạ cuốn sách xuống, mỉm cười.
Tằm nhẹ nhàng bước vào. Thoáng nhìn qua, thấy Tưởng đang mang vẻ mặt đằng đằng sát khí thì Tằm mau chóng quay đi, đến bên bàn học của Liêm. Dõi theo bóng dáng khép nép của nhỏ, Tưởng nhủ thầm, đúng là đồ làm bộ.
Liêm vỗ nhẹ lên bàn cốt muốn bảo hãy đặt nước và bánh ở đây. Tằm y theo. Rồi Tằm vô tình nhìn xuống cuốn sách để mở trên bàn, những dòng thơ thu hút đôi mắt tò mò ấy. Trông thế, Liêm hỏi Tằm biết đọc chữ không. Tằm gật đầu, biết chút ít ạ.
"Vậy em có đi học chưa?"
"Chưa thưa cậu, cha dạy chữ cho em."
"Thế sao em không đi học?"
"Vì nhà em nghèo ạ."
Câu đáp ấy vừa dứt, Liêm bắt gặp đôi mắt Tằm buồn bã, hàng mi dài cúp rụp. Bất giác, cậu thấy tội nghiệp cho cô bé quá. Quan sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-khong-lay-truc-ma-1802/263433/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.