“Được, em ký.” Vương Dĩ Cầm nhắm mắt lại, cố dằn lòng không khóc. Cô không muốn để Phong Tiêu Dã thấy dáng vẻ tuyệt vọng và nhếch nhác của cô, cho dù phải ly hôn, cô vẫn sẽ luôn biết ơn những dịu dàng và yêu thương mà anh đã cho cô thuở trước. Nếu nhất định phải chia tay, cô hy vọng anh sẽ khắc ghi hình ảnh cô mỉm cười vui vẻ.uuquan.wordpress.com
Quản gia lặng lẽ bước vào từ cửa hông đưa cho Vương Dĩ Cầm một cây bút và hai bản đơn ly hôn mà Phong Tiêu Dã đã ký tên từ trước. Vương Dĩ Cầm cắn môi nhận lấy cây bút, run rẩy ký tên, mỗi nét bút chuyển động như một nhát dao cứa vào tim cô. uuquan.wordpress.com
Sau khi qua loa ký tên xong, cô đem bút trả lại cho quản gia, ông ta lập tức cầm hai bản đơn ly hôn đi ngay. uuquan.wordpress.com
Lúc này, sảnh lớn nhà Howson vô cùng im ắng. Vương Dĩ Cầm từ từ ngẩng đầu nhìn Phong Tiêu Dã vẫn đang đứng lặng nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt thâm trầm. Cô dùng tất cả sức lực còn lại của mình để nở một nụ cười thật tươi: “Tạm biệt, em hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ… gặp lại nữa.” Nói xong, Vương Dĩ Cầm xoay người thất thểu chạy đi. uuquan.wordpress.com
Phong Tiêu Dã vội chạy theo cô vài bước xuống cầu thang song lại dừng lại giữa chừng, chắc cô không biết dáng vẻ tươi cười kia của cô còn khó coi và đáng thương gấp nhiều lần so với khóc. uuquan.wordpress.com
Phong Tiêu Dã đấm mạnh vào tường, chưa bao giờ anh ghét bỏ bản thân nhiều như lúc này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-khong-ga-hai-lan/558906/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.