“Ông xã ngốc, em ở công ty thì có thể gặp chuyện gì được chứ?” Vương Dĩ Cầm ngồi dậy sửa sang lại tóc, “Đúng rồi, Lưu Đắc Chí đến công ty rồi, chủ tịch muốn anh ta theo em học cách xã giao, em sẽ nhanh chóng xử lý tốt mọi chuyện ở đây, sau này chúng ta không còn phải qua lại với Lưu gia nữa, được không anh?” Vương Dĩ Cầm sợ Phong Tiêu Dã bận lòng vì quan hệ giữa cô và Lưu Đắc Chí.
“Được.” Lúc nãy anh đã nói chuyện với Lưu Đắc Chí, chuyện tên ấy lừa gạt Vương Dĩ Cầm thật đáng giận, nhưng xem ra anh ta cũng là một gã gay có nghĩa khí, không phản bội người yêu để chạm vào Vương Dĩ Cầm.
Phong Tiêu Dã bế Điềm Điềm vẫn say ngủ lên, Điềm Điềm dụi dụi mắt, nở một nụ cười thật hồn nhiên ngọt ngào với Vương Dĩ Cầm, sau đó lại vùi vào vai Phong Tiêu Dã ngủ tiếp.
“Ông xã, chúng ta cũng sinh một đứa con được không?” Vương Dĩ Cầm khẽ nựng nịu má Điềm Điềm, cô thấy cô bé này thật đáng yêu, cô rất chờ mong đứa con của cô và Phong Tiêu Dã.
“Được.” Phong Tiêu Dã cầm hộp cơm lên. “Em đừng ráng sức quá.”
“Em biết rồi thưa ông chồng dông dài!” Vương Dĩ Cầm nắm tay Phong Tiêu Dã kéo anh đến chỗ thang máy, “Em sẽ nói cho anh biết mật mã của thang máy riêng, lần sau anh cứ lên thẳng nha.” Vương Dĩ Cầm cảm thấy được nói chuyện với chồng là cách bổ sung năng lượng ngọt ngào nhất, huống chi chồng cô còn có tay nghề tốt như vậy nữa.
“Ừ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-khong-ga-hai-lan/558902/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.