Chương trước
Chương sau
Trong một căn nhà dân bình thường trong Kinh thành, nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng gào thét không ngừng bên ngoài, một đứa trẻ tò mò muốn chạy ra ngoài cửa: “Mẫu thân, tại sao bên ngoài lại ồn ào như vậy? Con muốn đi xem.’’

Nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài phòng, ông lão nhanh chóng chạy ra ngoài: “Quay lại.’’

Mặc dù khó hiểu nhưng theo bản năng lo lắng, mẫu thân của đứa trẻ vẫn ôm chặt lấy nhi tử của mình ngay khi ông lão vừa dứt lời. Nhìn thấy vẻ mặt công công dần dần biến thành hoảng hốt sợ hãi, nàng nhỏ giọng hỏi: “Phụ thân?’’

“Mang đứa nhỏ về phòng đi, tất cả đều về phòng đi.’’ Sắc mặt ông lão trắng bệch, cả giọng nói và cơ thể đều run rẩy, vừa nói chuyện vừa xách hai chiếc ghế bên cạnh đi chắn trước cánh cửa, sau khi cài thêm một lớp chốt cửa lại đưa tất cả mọi thứ có thể nhìn thấy xung quanh mình đến chất đống trước cánh cửa.

Đứa trẻ khẽ kéo ra một khe hở cửa sổ, từ bên trong nhìn ra, bị cảm xúc lo lắng căng thẳng của người lớn lây nhiễm, hắn ngẩng đầu nhìn mẫu thân đang ôm chặt mình, nhỏ giọng hỏi: “Mẫu thân, gia gia đang làm gì vậy?’’

Phụ thân đứa nhỏ chú ý đến mẫu thân của mình cũng bị dọa đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, hạ giọng nói: “Mẫu thân, có phải người biết chuyện gì không, có thể nói cho chúng con biết được không?’’

Lão thái thái đóng cửa sổ lại, hai tay siết chặt vào nhau, miễn cưỡng nở một nụ cười như muốn trấn an người thân đang lo lắng.

“Mẫu thân người đừng cười, thật đáng sợ, mau nói cho chúng con biết đi, có phải xảy ra chuyện lớn gì rồi không?’’

Lão thái thái nhìn về phía người vừa mới vào phòng: “Ông lão, ông đến nói với con đi.’’ Bà đã sợ đến mức sắp không nói nên lời nữa rồi.’

Ông lão cũng sợ đến mức cả người đổ đầy mồ hôi, ngồi xuống ổn định tinh thần một lúc lâu mới nhìn về phía con trai và con dâu đang bày ra vẻ mặt thúc giục: “Lúc Đại Hổ còn nhỏ đã từng có một lần, có lẽ là khi nó bốn năm tuổi, toàn bộ Kinh thành đều là tiếng la thảm thiết kêu cứu mạng, không có bất cứ nhà nào dám đốt đèn.’’

Đại Hổ chính là con trai của ông lão, nghe phụ thân mình nói xong càng thêm tò mò: “Sau đó thì sao, tại sao lại không dám đốt đèn, phụ thân, người đừng nói một nửa rồi ngừng lại như thế.’’

Ông lão vỗ vào đầu hắn một cái mắng: “Đồ ngốc này, nhỏ giọng một chút cho ta.’’ Mắng xong mới nhận ra giọng của mình cũng hơi lớn, không khỏi cúi đầu ghé sát vào gần hơn.

“Hai mươi năm trước, khi Đương kim Hoàng thượng bây giờ vẫn chưa là Thái tử, mà phía trên ngài ấy vẫn còn có ca ca là tam hoàng tử, tam hoàng tử nghe nói Tiên hoàng muốn truyền ngai vàng lại cho Đương kim Hoàng thượng bây giờ, cho nên nhân lúc Tiên hoàng bệnh nặng đã mang theo mấy vạn binh lính vào thành tạo phản.’’

“Sau đó thì sao? Thắng bằng cách nào?’’ Nhi tử sốt ruột nói.

Ông lão trực tiếp trừng mắt liếc hắn một cái: “Buổi tối ngày hôm đó cũng giống như hôm nay.’’

Nơm nớp lo sợ một lúc lâu cũng không thấy ai tới phá cửa, trái tim lão thái thái cũng thả lỏng đôi chút, xen vào nói: “ Không biết lần này lại là vị hoàng tử nào muốn tạo phản, nhưng có vẻ yên bình hơn so với năm xưa rất nhiều, tiếng kêu cứu mạng bên ngoài không nhiều lắm, cũng không nghe thấy tiếng chém giết.’’

Ông lão trực tiếp nổi giận nói: “Bà quan tâm đ ến người nào tốt làm gì, đã dám tạo phản thì chẳng có ai tốt đẹp cả.’’

Cảnh tượng như thế này cũng xảy ra ở rất nhiều hộ gia đình xung quanh bọn họ, nhưng lần này, bọn họ thực sự đã hiểu nhầm rồi.

Buổi tối hôm nay đúng là có người sắp sửa muốn soán ngôi đoạt vị, nhưng những binh lính trên đường phố bên ngoài không phải đến để tạo phản, cũng không đến mấy vạn người mà chỉ có hơn ba ngàn người, tất cả đều là binh lính vừa đánh giặc trở về từ phía Bắc, đêm nay chịu trách nhiệm bảo vệ trị an cho mấy con phố này.

Để tránh trường hợp có người soán vị không thành rồi chó cùng rứt giậu bừa bãi giết hại các quan viên bá tánh.



Có thể nói những người dân bình thường sống quanh khu vực này vừa may mắn lại vừa bất bạnh.

May mắn chính là, các mệnh quan triều đình đều sống ở các con phố cách chỗ này không xa, trong khi những binh lính phụng mệnh bảo vệ các quan viên đó, bọn họ cũng được hưởng lợi theo; Bất hạnh chính là, nếu không phải vì các quan viên đó, bọn họ cũng sẽ không bị liên lụy và chịu nguy hiểm.

Trong khi Kinh thành đang hỗn loạn có sắp xếp thì trong hoàng cung lúc này, Đế phi luôn luôn “ân ái có thừa” đã sẽ rách mặt nạ của nhau và đang giằng co gay gắt.

Hoàng thượng “bệnh nặng” cố gắng hết sức ngồi dậy từ trên giường, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào vị Thục phi giống như chưa từng quen biết trước mặt: “Là ngươi hạ độc ta.’’

Mặc dù là câu hỏi nhưng giọng điệu lại mang tính khẳng định, Thục phi bật cười, cười rất lớn, nụ cười ngạo nghễ đến mức khiến cho Hoàng thượng đang tức giận ngùn ngụt cũng phải trào dâng cảm giác hoảng hốt trong phút chốc.

Thục phi bước từng bước từng bước đến gần người trượng phu đứng trên vạn người mà nàng đã từng toàn tâm toàn ý tin tưởng trước mặt, giọng điệu tràn đầy đắc ý: “Đúng vậy, không ngờ đúng không, thực ra ta cũng không thể ngờ được đâu.’’

“Ta chưa bao giờ bạc đãi ngươi, thậm chí đã hứa hẹn sẽ truyền ngôi vị này cho hoàng nhi của chúng ta, hà tất gì phải bí quá hoá liều ở thời khắc cuối cùng.’’

“Nhẫn nhịn, ta biết, không phải nguoiq bảo ta nhẫn sao. Ta đã bắt đầu làm như thế kể từ khi Tiên hoàng tứ hôn cho người và Hoàng hậu, hơn hai mươi năm, đúng là ta không nên mất kiên nhẫn trong phút chốc như thế, nhưng mà…’’

Giọng điệu Thục phi lập tức thay đổi, ý cười trên mặt biến mất, ánh mắt sáng rực lộ tràn ngập hận ý: “Sao ngươi có thể già đến mức chậm chạp như thế? Đứa con của nữ nhân kia còn càng ngày càng trở nên chướng mắt, lúc trước nó nên chết trong trận cung biến kia thì hơn. Rất buồn cười đúng không, người mà phụ thân ngươi muốn truyền ngôi không phải là ngươi mà chỉ là một đứa trẻ đã được định sẵn đoản mệnh. Mà bằng hữu tốt nhất của ngươi lại cứu đứa con ngươi ghét nhất một mạng.’’

Những nội dung được nói ra một cách lộn xộn không có trọng điểm, tất cả những gì không nên nói đều đã bị nói toạc ra ngoài, mặc dù Hoàng thượng nhân ra tinh thần của nàng ta đã không còn bình thường, nhưng những lời này vẫn khiến vẻ mặt ông ta thay đổi lớn và chìm vào sự im lặng kéo dài.

Hoàng thượng biết nếu như nàng ta đã dám xé rách mặt nạ của nhau như thế, chắc chắn đã chuẩn bị vẹn toàn đâu vào đấy, ông ta bình tĩnh nhìn nữnhân mình sủng ái hơn nửa đời người: “Ngươi muốn làm gì?’’

“Làm gì ư? Đương nhiên là tiễn ngươi lên đường.’’ Nàng ta vừa dứt lời, trong đại điện chỉ còn hai người đột nhiên xuất hiện mười mấy người mặc đồ đen chỉ lộ ra đôi mắt.

Cuối cùng trên mặt Hoàng thượng cũng lộ rõ sự tức giận, tiếng ho bị kìm nén khiến mặt hắn đỏ bừng: “Ngươi vậy mà lại dám cấu kết với d@m tặc giang hồ.’’

Xuất phát từ mục đích kiểm soát các quan viên trong triều đình, Hoàng thượng cũng có hiểu biết nhất định với các ám vệ được các danh môn thế gia nuôi dưỡng và đào tạo, ám vệ thế gia thiên về việc ngụy trang ẩn nấp, trên người những kẻ này toả ra sát khí nồng đậm, tuyệt đối không phải là ám vệ do các quan viên dưỡng thành.

Thục phi làm như không thấy trước lời trách mắng của ông ta: “Ngươi yên tâm đi, nể tình cảm phu thê nhiều năm, ta sẽ cho ngươi nhiều thuốc hơn nữa, chắc chắn sẽ làm cho ngươi ra đi thoải mái hơn Hoàng hậu.’’

Nàng ta cầm lấy một bình sứ trắng từtrong tay một gã mặc áo đen, ngón tay thon dài giữ chặt cằm của Hoàng thượng, cố gắng dùng miệng bình cạy đôi môi đang mím chặt của Hoàng thượng ra, đổ vào trong miệng.

Theo nước thuốc lạnh lẽo đi vào trong cổ họng, ánh mắt Hoàng thượng dần dần ngưng tụ vẻ tuyệt vọng, nhưng đúng lúc này, một thứ ánh sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện.

Bình thuốc trong tay đột nhiên bị đánh rơi xuống đất, Thục phi ngạc nhiên đứng thẳng người, ánh mắt tức giận bắn thẳng về phía đầu sỏ gây ra: “Lâu chủ đang muốn lật lọng sao? Đừng quên tin tức mà ngươi muốn vẫn còn đang ở trong tay ta.’’

Câu mắng chửi của nàng ta còn chưa dứt lời thì gã mặc áo đen số hai đứng bên cạnh đã mở miệng: “Ngay cả ôn dịch Thái tử phi tương lai cũng có thể chữa khỏi, một chút độc nho nhỏ trên người ta sao có thể làm khó nàng ta được chứ. Hơn nữa, Thái tử chính là muội phu của lâu chủ chúng ta, quy tắc của Hồng Ưng lâu luôn là giúp đỡ kẻ yếu.’’



Lúc Tô Ngộ An cho người áp giải vị đệ đệ trên danh nghĩa của mình đi vào thì nghe được một câu không đứng đắn như thế.

Thục phi bị chọc tức đến phát điên nhìn thấy người vốn dĩ phải ở biên cương đánh giặc đi vào, hai mắt trừng lớn như muốn rớt ra ngoài, tiếng rống giận sắc bén đến mức như muốn cắt đứt lỗ tai của những người xung quanh: “Sao ngươi có thể ở đây?’’

Tô Ngộ An nhìn thấy bình thuốc bị đánh vỡ trên mặt đất, lập tức bày ra cái nhíu mày đầu tiên trong đêm nay, ánh mắt không tán thành lúc nhìn về phía Dạ Bạch trong bộ áo đen lại lộ ra sự bất đắc dĩ: “Ngươi thực sự cho ông ấy uống?’’

“Uống rồi.’’

Gã mặc áo đen số hai bổ sung: “Hôm nay lâu chủ vẫn chưa ăn cơm tối, cho nên lúc nữ nhân kia rót thuốc phản ứng không kịp.’’

Dạ Bạch nhìn về phía cấp dưới bằng ánh mắt tán thưởng.

Tô Ngộ An chỉ có thể thu dọn cục diện rối rắm, trước tiên cho người bắt hai mẫu tử có ý định mưu quyền đoạt vị kia vào đại lao, sau đó gọi thái ý đến giải độc cho Hoàng thượng.

Loại độc này có cùng nguồn gốc với loại độc trong người Tô Ngộ An, nếu như độc của Hải Xuyên lão nhân có thể dễ dàng giải như thế thì lúc trước Hoàng hậu trúng độc cũng sẽ không thể tra ra.

Lúc này, Hoàng thượng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngày hôm sau lúc lâm triều, mang theo sự tức giận tràn ngập trong lòng mà biếm hai mẫu tử đã phản bội ông xuống làm thứ dân, tru di cửu tộc Bùi gia xong liền ngã xuống, không chết, nhưng đối với vị Hoàng thượng vẫn luôn kiêu ngạo mà nói, toàn thân bại liệt chi bằng để ông ta chết đi còn hơn.

Đương nhiên Tô Ngộ An sẽ không theo mong muốn của ông ta, trên thực tế hắn còn hy vọng Hoàng thượng có thể ngồi trên ngôi vị Hoàng đế càng lâu càng tốt, chỉ cần đừng mang đến phiền phức cho hắn là được rồi. Bây giờ hắn còn chưa muốn làm Hoàng đế.

Hoàng đế ngã xuống, trước khi ngã xuống cũng không để lại bất cứ thánh chỉ nào, Thái tử lại chưa muốn kế vị, vì thế, việc Thái tử giám quốc trở nên hợp tình hợp lý.

Việc chuyển giao quyền lợi chắc chắn không thể hoàn thành trong khoảng thời gian nhất định, lúc này lại bận rộn với kỳ khảo sát thực tế quan viên tiếp theo, chờ đến khi Tô Ngộ An có thể bớt chút thời gian rảnh đã là nửa tháng sau.

Sau ngày cung biến đó, Dạ Bạch không đột nhiên biến mất như trước mà mấy ngày nay vẫn luôn đi theo bên cạnh Tô Ngộ An, thỉnh thoảng còn ra tay giúp đỡ một vài chuyện, cuộc sống hàng ngày trôi qua vừa phong phú vừa nhàm chán. Hôm nay thấy Thái tử ăn mặc một cách khác thường, hắn ta vội vàng nhảy ra: “Đến thôn Bạch Lâm sao?’’

Tô Ngộ An bị hắn ta cản đường cũng không tức giận, thấy dáng vẻ mong chờ của hắn ta liền trêu chọc nói: “Chẳng phải mấy ngày nay ngươi cũng thường xuyên đến đó sao? Vẫn nhìn chưa đủ sao?’’

Dạ Bạch vẫn tuân thủ theo nguyên tắc im lặng, nhìn chằm chằm vào hắn không nói một lời, tự giác đi theo sau hắn. Chỉ đến khi Tô Ngộ An lên xe ngựa mới tách ra đi dắt ngựa.

Xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn thấy dáng vẻ đi chịu chết của hắn ta, Tô Ngộ An lại nghĩ đến những hành động kỳ lạ của hắn ta đối với cô nương Phó gia mà Cẩn Nhi đã nói cùng với khoảng thời gian này rõ ràng muốn nhận quan hệ với muội muội nhưng lại lần lượt lùi bước, cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.

Từ lâu Mặc Thạch đã biết người thanh niên nghiêm túc lạnh lùng này chính là đại ca ruột thịt của hai huynh muội Diệp gia từ điện hạ nhà mình. Chỉ là năm đó vì muốn cứu điện hạ nên Diệp đại nhân đã tráo đổi hai đứa nhỏ với nhau, cho nên mới lưu lạc nhiều năm như vậy, thậm chí cũng vì vậy mà Diệp phu nhân bi thương quá mức đến mức trực tiếp đánh mất ký ức về đứa nhỏ này. Ngay cả việc Diệp đại nhân rời khỏi Kinh thành làm quan cũng là vì chuyện này. Đến bây giờ Hầu lão thái thái vẫn còn đang hận Diệp đại nhân.

Nghĩ đến nếu không có hắn ta, có lẽ điện hạ nhà mình đã chết từ lâu, Mặc Thạch liền cảm thấy rất có hảo cảm với người thanh niên trước mắt, bây giờ lại nhìn thấy dáng vẻ này của hắn ta, không khỏi tò mò: “Ngươi đây là đang sợ nhìn thấy đệ đệ muội muội của mình, hay là sợ nhìn thấy người trong lòng vậy?’’

“Mặc Thạch, ngươi đi trước dẫn đường đi.’’

Mặc Thạch không biết chuyện Dạ Bạch đã từng can đảm thổ lộ tình cảm của mình cho nên mới hỏi câu hỏi lúc nãy. Nhưng Tô Ngộ An lại biết, cho nên hắn mới tốt bụng bảo Mặc Thạch cách xa một chút, nếu không, đại cữu cữu tương lai của mình thẹn quá hóa giận sẽ đánh người, hắn không thể ngăn cản được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.