Sau khi Mặc Kỳ rời đi, vẻ mặt Tô Ngộ An trở nên lạnh lùng đến cực điểm, ánh mắt cũng chuyển từ chồng công văn trên mặt bàn đến ám vệ chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trong phòng.
Hai tay ám vệ trình lên thư tín “Bắc Cương cấp báo” vừa được lấy ra từ trong lồng ngực, giọng nói khàn khàn khô khốc sau một thời gian lặn lội đường xa ra roi thúc ngựa.
Tô Ngộ An cũng chú ý đến đôi tay cầm dây cương khô nứt rướm máu cùng với đôi mắt mệt mỏi đỏ ngầu của đối phương.
Hắn nhíu mày, bảo người đi nghỉ ngơi trước, lúc này mới mở bức thư dính vết máu trong tay ra.
Trên tờ giấy mỏng manh chỉ viết mấy câu ít ỏi, nét chữ cẩu thả nhưng có lực, thậm chí còn có thể nhìn ra được sự gấp gáp và tức giận của người viết thư.
Chỉ cần liếc mắt đảo qua một vòng là đã có thể đọc xong nội dung, nhưng mấy câu chữ ngắn ngủi kia lại khiến ánh mắt Thái tử của một nước- Người mà cho dù Thái sơn đè đầu mặt vẫn không đổi sắc lại trở nên nặng nề.
Sắc mặt Tô Ngộ An cực kỳ nghiêm nghị, ra lệnh cho Mặc Phong vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối: “Đi ngăn cản Mặc Kỳ lại, triệu Thế tử Tĩnh Quốc công, Chu Thượng thư và Vân Dương hầu đến nghị sự.’’
Ba mươi vạn đại quân Bắc Di đến xâm phạm trong lúc triều đình đang điều động một bộ phận binh sĩ duy trì trị an bởi vì dịch hạch lây lan khắp cả nước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-duong-thanh-vai-ac/3348953/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.