Diệp Minh Dương cưỡi ngựa, Lam Oánh Nhi và Cao Văn theo ở đằng sau, lúc cách Bách Lý đình còn một khoảng, Diệp Minh Dương liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong đình không có ai, hai con ngựa được buộc ở hai gốc cây bên cạnh đình còn đang thảnh thơi, thong thả ăn cỏ.
Hắn có chút nghi hoặc trong lòng, dựa vào sự quan tâm của muội muội với hắn, không phải nên vừa nghe được chút động tĩnh liền lập tức chạy ra kiểm tra sao?
Thiếu niên mới vừa thoát khỏi tai ương lao ngục cũng không suy nghĩ nhiều, cưỡi ngựa tới gần Bách Lý đình rồi hô lớn: “Muội muội, Tạ công tử. Chúng ta trở lại rồi đây”
Diệp Minh Dương cố ý ngồi trên ngựa đợi một hồi nhưng vẫn không có ai đáp lại, bốn phía đều gió êm sóng lặng, chỉ có tiếng nhai cỏ của ngựa là vang ở bên tai không dứt.
Không được kinh hỉ đón chào như trong dự đoán. Hắn theo bản năng mà nhìn một vòng xung quanh những chỗ muội muội có thể trốn.
Cao Văn và Lam Oánh Nhi cưỡi ngựa theo sau cũng rất nhanh đuổi kịp tới, hai người dừng lại bên cạnh hắn.
Lam Oánh Nhi thấy hắn không xuống ngựa thì cảm thấy có chút kỳ quái: “Làm sao vậy?”
Cao Văn thì không nhận ra hai người không bình thường, vừa rồi dọc đường đi tâm trạng của hắn ta đầy phập phồng, hơn nữa trong đình bị nhánh cây che khuất nên hắn ta cũng không chú ý tới trong đình không có ai, hắn ta xuống ngựa, hứng thú hừng hực chạy vào trong đình:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-duong-thanh-vai-ac/3348942/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.