Các nàng lại tiếp tục đi tiếp một ngày nữa, cây cối hai bên đường càng thêm rậm rạp, khi xe ngựa chạy dưới bóng cây thậm chí còn không cảm nhận được sự nóng bức do ánh mặt trời tháng bảy chiếu xuống.
Chỉ là ông trời như là phụ họa cho lời nói của Diệp Cẩn Dư, một buổi chiều bình thường, xe ngựa của bọn họ đi qua một ngọn núi lớn, xe ngựa không người lái sau khi chạy qua một sườn núi thì đi vào một đoạn đường nhỏ, mãi cho đến khi âm thanh bên ngoài lớn đến mức làm ồn đến ba người đang trốn nghỉ ngơi trong xe, Diệp Minh Dương mới vội vàng kéo dây cương lại.
Lúc này phía trước bọn họ có một đám đại hán vạm vỡ đưa lưng về phía họ, mỗi người trong tay đều cầm đao kiếm hình dáng khác nhau, nhìn bóng lưng khí thế hung hãn.
Diệp Minh Dương không quay đầu nhỏ giọng dò hỏi Lam tỷ tỷ và muội muội đang ló đầu ra xem nói: "Bây giờ chúng ta đi thẳng hay là quay đầu?"
"Quay đầu đi. Nhân lúc bây giờ bọn chúng vẫn chưa có ai quay đầu lại phát hiện chúng ta." Diệp Cẩn Dư nhìn một cái, phát hiện xe ngựa của bọn họ đã lộc cộc dừng lại giữa đường, quay đầu lại đi lối khác cùng với đi thẳng đến đám người kia khoảng cách xấp xỉ nhau. Đều hơi xa.
Lam Oánh Nhi tính toán đối diện chỉ có mười mấy người, cũng nhỏ giọng nói: "Đi thẳng đi, hơn nữa hai đứa nhìn đối diện bọn họ hình như cũng có chiếc xe ngựa."
Diệp Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-duong-thanh-vai-ac/3348940/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.