Lúc mấy người Diệp Cẩn Dư vội vàng tìm kiếm Vu Mãn Ngân bị mất tích, thì trong hoàng cung cách phủ Tông Châu vạn dặm cũng có người đang bận rộn tìm bọn họ, nói một cách chính xác, là đang tìm tung tích của Thái tử điện hạ.
Trên tháp nhuyễn ở Cảnh An cung, một mỹ nhân khí chất nhu nhược, cung trang mỹ lệ trang điểm nhẹ nhàng đang nửa dựa nửa ngồi, khuôn mặt trầm tĩnh, tầm mắt hơi rũ xuống nhìn về phía người đang quỳ gối dưới đất.
Sau khi nghe hắn bẩm báo xong, mỹ nhân dần dần đổi sắc, ống tay rộng rãi quét qua đồ vật trang trí trên bàn, mặt lộ vẻ giận dữ.
"Phế vật, chỉ một hài tử mười tuổi cũng không trông coi được, nuôi các ngươi để làm gì!"
"Sáu tháng, bây giờ các ngươi mới nói cho ta biết Thái tử ở biệt uyển là giả? Các ngươi mù sao?"
"Lão già kia lại dám che chở cho tên tiểu súc sinh đó, ngay cả nhi tử của chính mình cũng đề phòng."
Nói đến phía sau, nàng ta gần như lẩm bẩm, biểu tình dữ tợn, như khóc như cười: "Ta lại muốn xem xem, tôn tử cuối cùng mà hắn che chở như vậy có thể sống sót khỏi tay thuộc hạ của người đê tiện như ta hay không."
Nàng ta điều chỉnh tâm tình, tầm mắt lần thứ hai rơi trên người tên thị vệ từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng, khóe miệng nhếch lên một độ cong lạnh lẽo, âm thanh lần nữa khôi phục lại sự mềm mại nhu nhược như trước, nhưng lời nói lại tràn đầy ý không tốt, "Lại đi tra, không tra được thì đừng trở về. Ta muốn xem xem đường đường là thái tử một triều có thể giấu được ở góc nào."
Chờ người quỳ trong điện biến mất, nữ tử vỗ tay một cái, cung nữ thái giám vẫn luôn canh giữ ngoài điện nối đuôi nhau đi vào, đứng về vị trí của chính mình, tư thái kính cẩn nghe lời.
Khóe miệng nàng ta cong lên, lộ ra nụ cười nhạt, "Đã lâu không đi bái phỏng Quý phi tỷ tỷ, chúng ta đi Lộ Hoa cung một chuyến."
Lộ Hoa cung là cung điện hoa lệ lớn nhất hậu cung ngoài Từ Ninh cung và Tiêu Phòng điện... người ở đó là Mộc Quý phi được đương kim bệ hạ sủng ái nhất, đồng thời nàng ấy còn là cháu gái ruột Thái hậu, biểu muội ruột của bệ hạ.
Từ khi Mộc thị nhập cung sinh được Tam công chúa, tám năm qua vẫn luôn vinh sủng cưng chiều không ngừng, đến tháng tư năm nay lại được chuẩn đã có thai ba tháng, sự náo nhiệt ở Lộ Hoa cung lại càng không giảm.
Nhưng sự náo nhiệt này cũng không phải ai cũng muốn có.
Ví dụ như Thục phi nương nương xưa nay tự xưng là an tĩnh đạm bạc ở Cảnh An cung.
Lúc đó Mộc Quý phi đang ăn hoa quả, nghe cung nữ bẩm báo Thục phi đến thăm, kinh ngạc đến mức quả nho trên tay rơi xuống đất cũng không để ý.
Bùi Thanh Thanh luôn tự cho là thanh cao, không thông đồng làm bậy với các phi tần khác. Tiến cung nhiều năm như vậy, ngoại trừ mỗi tháng đúng ngày đi thỉnh an Hoàng hậu thì dường như chưa từng nghe thấy nàng ta nán lại chỗ phi tần nào.
Thêm với việc sau khi tin tức nàng có thai truyền ra nàng ta chỉ phái người tặng lễ, lúc này đây cũng không biết muốn làm cái gì.
Nàng cười lạnh một tiếng, nhận khăn tay cung nữ đưa tới trước mặt lau nước trái cây dính trên tay, ưu nhã dựa vào một bên nhuyễn tháp, "Cho nàng ta vào đi, đừng để đầu quả tim của Hoàng thượng chờ suốt ruột."
Bùi Thanh Thanh vừa tiến vào liền đối diện với sự quan sát như có như không của nàng, mặt không biến sắc, dịu dàng thăm hỏi, "Quý phi bình an, từ khi tỷ tỷ hoài thai muội không thể tự mình đến chúc mừng, thật xin lỗi, kính xin tỷ tỷ thứ lỗi."
"Thục phi nương nương mở miệng một tiếng tỷ tỷ, sao bổn cung lại nhớ ngươi còn lớn hơn bổn cung mấy tuổi nhỉ. Chẳng lẽ sau khi bổn cung mang thai choáng váng nhớ nhầm?"
Bùi Thanh Thanh hơi cúi đầu, rũ mắt làm cho người ta không thấy rõ tâm tình biến hóa trong mắt nàng ta, "Nương nương không sai, là ta quá phận."
Mộc Phương Nghi không bỏ lỡ sự tức giận lóe lên vào khoảnh khắc đó trong mắt người trước mặt, nàng cười lạnh một tiếng, sự trào phúng trong mắt không hề che giấu chút nào, "Chớ chơi mấy trò quanh quẩn với bổn cung, thời gian của bổn cung rất quý giá, ngươi tìm đến ta đến tột cùng là muốn làm cái gì, mời nói thẳng."
Người đứng thẳng cúi đầu cúi người hành lễ một cái, "Nương nương nghĩ nhiều rồi, thỉnh cho người lui ra."
Mộc Quý phi phất tay, người trong điện khom người nhẹ nhàng lui ra, chỉ còn lại ma ma đứng bên cạnh nàng.
Nàng lười biếng nói: "Đây là ma ma chăm sóc bổn cung từ nhỏ, lưu lại hầu hạ bổn cung, Thục phi không ngại chứ."
Bùi Thanh Thanh ngẩng đầu lên, nụ cười lạnh nhạt lúc này đã biến mất không còn tăm tích, trong mắt tràn đầy hàn ý phá bỏ khí chất an tĩnh nhu nhược, "Nương nương đã nhận được tin Thái tử không còn ở biệt viện từ lâu rồi nhỉ."
Mộc Quý phi nghe được lời của nàng ta lại cười nhạt, "Dáng vẻ lúc này của Thục phi nương nương so với thường ngày thì hợp mắt hơn bất cứ lúc nào."
Hỏi một đằng trả lời một nẻo lại làm cho Bùi Thanh Thanh nháy mắt sáng tỏ.
Thiên chi kiêu nữ xuất thân từ Thừa Ân Quốc công phủ trước mắt này sao lại không có ai truyền tin tức cho nàng chứ, chỉ có nàng ta, cho dù có được sủng ái của Hoàng đế cũng chỉ là người cuối cùng biết được tin tức.
Thậm chí Hoàng đế luôn miệng nói yêu nàng ta nhất cũng đã biết từ lâu, chỉ là giấu giếm nàng ta thôi.
Đè nén tâm tình phẫn nộ, không cam lòng, oán hận xuống đáy lòng, Bùi Thanh Thanh hít sâu một cái, "Nương nương không có suy nghĩ gì sao?"
"Bổn cung còn có thể có suy nghĩ gì." Vẻ mặt Mộc Quý phi trở nên hứng thú, nhìn có chút hả hê, "Sao, các ngươi cũng không tìm được?"
"Ta muốn cùng nương nương hoặc là Quốc công phủ hợp tác."
....
Tiễn Thục phi đi, Vương ma ma bên cạnh Mộc Phương Nghi lên tiếng khuyên nhủ, "Nương nương không nên tranh ăn với hổ. Nếu như việc này sai sót, rất có khả năng nàng ta sẽ vu oan hãm hại nương nương trước mặt bệ hạ."
Mộc Quý phi thay đổi vẻ lười nhác mấy ngày này, tràn đầy phấn khởi nói: "Sợ cái gì, nhanh lấy giấy bút lại đây cho ta, chúng ta viết phong thư cho Hoàng hậu nương nương."
Vương ma ma sửng sốt: "Nương nương muốn quy hàng Hoàng hậu? Không cần thương lượng với Quốc công phủ sao?"
"Khi bọn họ muốn tranh cũng không hỏi ý kiến của ta."
***
Sau núi phía sau Vân An tự.
Bầu không khí nháy mắt ngưng đọng sau câu nói của nữ tử áo lam.
Tô Ngộ An dẫn theo Diệp Cẩn Dư và Diệp Minh Dương trốn phía sau hắn chầm chậm xuất hiện trước mặt hai bên.
Mặc Thạch nở nụ cười: "Chúng ta chỉ là đi ngang qua, các ngươi có thể xem như bọn ta không tồn tại."
Tên dẫn đầu đám người áo đen vẫn lãnh khốc vô tình như cũ hạ lệnh: "Động thủ cho ta, bọn chúng cũng không được giữ lại."
"Đợi đợi đợi, chẳng lẽ các ngươi không muốn biết chúng ta là ai sao? Nhìn thấy hai đứa bé này không, đây chính là thiên kim và thiếu gia của Diệp tri phủ Sùng Châu phủ. Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì các ngươi rất phiền toái nha."
Dáng vẻ Mặc Thạch gấp gáp sợ đối phương không nghe giải thích, lốp bopps giải thích một đống, "Chúng ta chỉ là mấy đứa trẻ không làm được gì mà thôi. Nếu như các ngươi đồng ý buông tha chúng ta, chúng ta thật sự có thể xem như không thấy gì cả. Đúng không, Dương Nhi tiểu thiếu gia, Cẩn Nhi tiểu thư."
Diệp Minh Dương nhô đầu ra từ sau lưng Ngộ An ca ca, cẩn thận sợ hãi gật gật đầu.
Lam Oánh Nhi cũng không định dễ dàng tha cho mấy người đột nhiên xen lung tung vào này.
"Mục đại đầu, trẻ nhỏ bây giờ rất tinh ranh, ngươi sẽ không tin lời của bọn chúng chứ, người ta là thân nhân của Tri phủ, trở về nhất định sẽ cáo trạng với trưởng bối, đến lúc đó các ngươi khẳng định sẽ càng phiền phức hơn việc trực tiếp giết bọn chúng."
Tất cả mọi người đều có thể nhận ra nam tử cầm đầu có sự do dự trong chốc lát, nhưng chút chần chờ này, sau khi nghe lời nói của nữ tử áo lam đã dứt khoát phất tay ra hiệu.
Mặc Thạch tức đến trừng mắt nhìn nữ tử áo lam luôn quấy rối kia: "Yêu nữ nhà ngươi! Sao có thể ác độc như vậy!"
Lam Oánh Nhi lại đang bắt đầu nhảy trốn xung quanh, nhưng lúc sử dụng khinh công còn không quên nhìn về phía bọn họ nở nụ cười vô tội: "Tiểu bằng hữu đừng quá tức giận, dễ trở nên già, xấu."
Mặc Thạch là người có giá trị vũ lực cao nhất trong đám người, che chở mọi người lùi về phía sau, thỉnh thoảng có một hai lỗ hổng, Tô Ngộ An dựa vào nội lực thâm hậu cũng có thể miễn cưỡng đẩy lùi.
Cũng may mục tiêu chủ yếu của mấy người áo đen vẫn là Lam Oánh Nhi, đại khái là cảm thấy mấy đứa nhỏ trói người không chặt như bọn họ không đáng cho mấy người đó coi trọng.
Diệp Cẩn Dư còn phát hiện, phạm vi chạy trốn của nữ tử áo lam kia luôn luôn ở trong cự ly cách bọn họ hai mươi mét, có lúc xuyên qua giữa bọn họ, thậm chí còn ra tay đả thương đám người áo đen xông về phía bọn họ.
Nàng còn chưa kịp nghĩ rõ ý đồ của nữ tử áo lam, liền thấy hắc y nhân động tác vốn nhanh nhẹn, bóng ảnh như gió dần dần chậm lại, phảng phất như mất lực.
Tên cầm đầu thấy không đúng, liền muốn tự mình lên, kết quả mới bay được mấy bước liền rơi mạnh từ trên không trung xuống.
Lam Oánh Nhi thả chậm tốc độ, lại vòng quanh mấy người còn sức một vòng, gương mặt tinh xảo xinh đẹp tràn đầy sự ngạo mạn xem thường: "Một đám ngu xuẩn không có đầu óc."
Mười mấy tên áo đen ngã trên mặt đất, nàng ấy lắc lư ung dung đi tới, bổ sung cho mỗi tên một đạp vào đũng quần, miệng lẩm bẩm:
"Cho các ngươi nợ tiền không trả!"
"Cho các ngươi khóc than!"
"Trả tiền thuốc, còn muốn lấy mạng ta!"
"Mạng của ta các ngươi muốn là được sao!"
"Ngu xuẩn."
"Còn cái tên cầm đầu ngươi nữa, còn thủ lĩnh, các ngươi xếp thứ tự theo kích thước đầu hay sao!" Lam Oánh Nhi đi tới bên người tên áo đen cầm đầu, trực tiếp nhảy nhảy trên người hắn: "Bảo ngươi dừng là dừng, nghe không hiểu tiếng người đúng không!"
Bốn nam tử bình an vô sự bao gồm cả Diệp Minh Dương nhìn hành động của nàng ấy, theo bản năng mà căng da đầu, không dám nói lời nào.
Lam Oánh Nhi đánh cho hả giận xong, lúc này mới một lần nữa nhìn về bốn đứa bé.
Nàng ấy cười híp mắt đến gần mấy người, "Mấy vị tiểu công tử còn có tiểu cô nương, vừa nãy cảm ơn các ngươi đã giúp ta kéo dài thời gian."
Lần đầu tiên thấy mấy hài tử đáng yêu tinh xảo xuất hiện cùng nhau như vậy, trong lòng Lam Oánh Nhi có chút rục rịch.
Mặc Thạch trơ mắt nhìn nàng ấy đến gần, có chút không rõ tại sao điện hạ lại không ngăn cản.
Lam Oánh Nhi đến gần Diệp Cẩn Dư trốn sau lưng Tô Ngộ An chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ mang theo vẻ e sợ, mắt thấy cánh tay trắng nõn muốn nhéo một cái lên khuôn mặt mũm mĩm bé nhỏ của nàng.
Trước mặt đột nhiên có một cây đao gác trên cổ....
Phía sau truyền đến một âm thanh lãnh khốc: "Cô nương, đi theo chúng ta một chuyến."
Lam Oánh Nhi: "....."
Nàng ấy cứng cổ chậm rãi quay người lại, nhìn Mặc Phong mặt không biểu tình trước mặt, lại nhìn xuống đại đao đang chỉ về cổ mình, "Ngươi có thể dịch nó ra ngoài một chút không, ngươi như vậy ta không dám nói lời nào."
"Mặc Phong, để xuống đi. Nàng ấy không có ác ý."
Khi Mặc Phong xuất hiện Tô Ngộ An còn run lên, thấy hắn ta nhắm vào nữ tử áo lam chỉ có thể mở miệng giải thích.
Mặc Phong lần thứ hai liếc mắt nhìn nữ tử cả người quỷ dị trước mắt, do dự một chút cuối cùng vẫn tin tưởng ánh mắt nhìn người của điện hạ nhà mình.
Nhưng hắn ta vẫn nói thêm, "Nàng ta biết dùng độc. Có lẽ nàng ta có thể hỗ trợ."
Lam Oánh Nhi xoa xoa cổ, vẻ mặt phiền muộn: "Ta còn chưa hỏi các ngươi đó, tại sao các ngươi còn có thể sử dụng nội lực."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]