Không ngủ trưa nên kết quả là hai huynh muội cả buổi chiều đều uể oải.
Bà vú chăm sóc hai người không biết họ lén ra ngoài, lo rằng bọn họ nghỉ trưa lâu quá thì tối sẽ không ngủ được, liền gọi hai huynh muội vừa nằm xuống dậy.
Biết ngày thường hai người thích đi chơi bà còn cố ý phân phó nha hoàn đưa hai người đi mấy nơi xung quanh.
Đáng thương cho hai bạn nhỏ mới sáu tuổi, bận cả buổi sáng, buổi trưa không được nghỉ ngơi, hai mắt suýt không mở nổi còn bị nha hoàn đưa ra ngoài.
Diệp Cẩn Dư nhớ lại những nơi mà hai người đã từng đi qua có góc nào tương đối an tĩnh râm mát thích hợp cho việc ngủ hay không.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ nghĩ đến chỗ nghỉ chân ở giữa hai thềm đá, ẩn dưới bóng cây, không lo bị quấy rầy vào thời điểm không phải mùa dâng hương này.
Quan trọng nhất là cái chỗ nghỉ chân đó không cách quá xa chỗ nàng ở, trước mắt là phù hợp với yêu cầu của nàng nhất.
Nàng quay đầu nhìn về phía nha hoàn Lục Li, khuôn mặt lộ ra vẻ đáng thương, “Lục Li tỷ tỷ, bọn muội muốn đi đến cái đình hôm qua chơi.”
Lục Li hiểu rõ tính tình của hai tiểu tổ tông trong phủ, nghĩ đến bầ vú chỉ bảo nàng ấy rời đi trong phạm vi gần chùa là được, nên gật đầu đồng ý.
Có lẽ là cảm thấy ở trong chùa lâu như vậy sẽ không có ai muốn đến đó nghỉ ngơi, nơi nghỉ chân đó cách thềm đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-duong-thanh-vai-ac/3348929/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.