“Thúc thúc, có thể đào sâu thêm một chút không?”
Giọng nói của Diệp Cẩn Dư mang theo sự mềm mại đặc thù của tiểu hài tử, nàng đứng cùng Thu Sương trên bãi đất trống trong viện. Lúc mấy gã sai vặt đang xới đất nhìn qua, Diệp Cẩn Dư liền theo bản năng lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn.
Vì mau chóng gieo hạt giống dược liệu vừa tới tay, Diệp Cẩn Dư cố ý đi xin mẫu thân nàng quyền sửa lại bố trí trong viện.
Quyền hạn này không dễ lấy được như thế, vì đạt được nó mà nàng còn hứa hẹn thêm mấy điều kiện, bất chấp khó khăn mà đồng ý với yêu cầu cho mời nữ tiên sinh dạy nữ công của mẫu thân.
Nói cách khác, bắt đầu từ tháng sau, nàng không chỉ phải đọc sách, viết chữ mà còn phải học thêu hoa.
Vậy mới lấy được quyền tự do sử dụng một mảnh đất nhỏ trong viện.
Nhỏ thì nhỏ đi, Diệp Cẩn Dư cũng hiểu được nỗi băn khoăn về tuổi tác của bà, mẫu thân là sợ nàng phá hủy viện tử đang đẹp đẽ của mình.
Thậm chí Diệp Cẩn Dư còn hoài nghi mẫu thân nàng cảm thấy hành vi trồng thảo dược này của nàng chỉ là yêu thích nhất thời thôi, qua một thời gian ngắn liền không còn hứng thú gì nữa nên mới để tùy nàng chơi đùa.
Suy cho cùng, lúc nàng đi xin, mẫu thân sau khi biết được nàng dùng để trồng cây thì chỉ hỏi đơn giản vài câu, ngay cả việc nàng muốn trồng gì cũng không hỏi đã bắt đầu bàn điều kiện với nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-duong-thanh-vai-ac/3348919/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.