Đợi đến khi Hạ Thịnh thật sự khỏe hẳn đã là tháng 9, gần vào thu, thời tiết cũng mát mẻ hơn, hắn đặc biệt xin phép Lâm Ngọc, dẫn Chu Nhiên xuống Giang Nam.
Thực ra hắn hoàn toàn không quan tâm đến chức vị quan lại, nói với Lâm Ngọc cũng là mình muốn từ quan, địa vị hiện tại của Lâm Ngọc cũng có một phần công lao của hắn nên rất nhanh đã chiều theo hắn tìm người mới thay thế vị trí của hắn, chỉ cho Hạ Thịnh một chức nhàn hạ.
Chu Nhiên cảm thấy trời vẫn còn hơi nóng, Nguyệt Nguyệt dùng quạt tròn quạt gió cho nàng, tay Chu Nhiên đều ngâm trong nước đá, đầu ngón tay hồng hào, Hạ Thịnh xuống mua hạt dẻ đường, hắn vén rèm bước vào, nắm lấy ngón tay Chu Nhiên đưa vào miệng.
“Hạ Thịnh! Chàng làm gì vậy...” Chu Nhiên thẹn thùng lắm, nàng muốn rút tay ra, kết quả đợi đến khi nhiệt độ ngón tay trở lại bình thường Hạ Thịnh mới buông miệng.
“Đừng tham lạnh như vậy.” Hạ Thịnh bóc một hạt dẻ đường bỏ vào miệng Chu Nhiên, “Sắp lạnh rồi, trúng gió lạnh thì biết làm sao?”
“Vậy chàng cũng không thể như vậy... Còn có người ở đây mà...” Chu Nhiên đấm vài cái vào vai hắn, nàng ăn hạt dẻ đường, Nguyệt Nguyệt lại cầm một cây quạt tròn che mặt mình, “Cô nương, nô tỳ không nhìn thấy gì hết.”
“Nguyệt Nguyệt!” Chu Nhiên xấu hổ đến mức đầu sắp bốc khói, nàng kêu lên một tiếng, vùi mình vào đầu gối.
Hạ Thịnh vẫy tay với Nguyệt Nguyệt ra hiệu cho nàng xuống xe ngựa phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-dot-nhien-quyen-ru-ta/3485962/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.