Chu Nhiên tay cầm khăn tay nâng váy, nàng đứng ở cửa đợi Hạ Thịnh tan triều.
Nàng đợi hồi lâu xe ngựa của Hạ Thịnh mới xuất hiện, hắn vội vàng xuống xe, ôm eo Chu Nhiên đi vào trong, Chu Nhiên mặt đầy bối rối đi theo hắn, bảo hắn chậm lại một chút.
“Hạ Thịnh, sao vậy?” Bước chân Chu Nhiên hơi loạn, nàng đi theo Hạ Thịnh vào phòng.
Hạ Thịnh đóng cửa, cúi đầu hôn lên môi nàng, lưỡi nghiền qua mặt môi, lại linh hoạt chui vào quấn quýt với lưỡi nàng, phát ra tiếng chụt chụt nuốt nước miếng, Hạ Thịnh ăn hết son môi của nàng mới buông nàng ra: “Nhớ nàng quá.”
Chu Nhiên bất đắc dĩ, nàng lấy khăn lau lau dịch còn sót lại trên mặt môi mình: “Nhìn bộ dạng háo sắc của chàng kìa!”
“Tối mang nàng đi dạo hồ, thừa dịp mùa mưa chưa đến.” Hạ Thịnh nói, buông nàng ra, còn có vẻ có mô phạm lấy son môi mới giúp nàng trang điểm.
Mắt Chu Nhiên sáng lên, nàng đã lâu không đi dạo hồ, khó tránh khỏi có chút hưng phấn, vứt Hạ Thịnh lại bảo Nguyệt Nguyệt chọn váy cho mình.
Đêm sao lấp lánh, trong Kinh thành lại đèn đuốc sáng choang, Hạ Thịnh còn tìm đến mấy nghệ nhân đàn hát ở đầu thuyền, Chu Nhiên ngồi trên ghế gỗ nhìn đèn lồng mới treo trên đường phố ngoài cửa sổ mạn thuyền, nàng bưng chén nước khoai lang khuấy vài cái, vớt một miếng khoai lang ăn từ từ, tiếng hát du dương của nghệ nhân rất êm tai, Hạ Thịnh vén rèm tre bước vào.
Chu Nhiên vừa định nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-dot-nhien-quyen-ru-ta/3485957/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.