Mức độ nghiêm trọng của vết thương khiến Hạ Thịnh phải đi tìm một chiếc xe lăn để Chu Nhiên di chuyển, mỗi ngày nàng ngoài lúc ngồi trên xe lăn thì chỉ nằm trên giường, thương gân động cốt trăm ngày, nàng từ cầu thang ngã xuống cũng làm nặng thêm thương thế của mình, mắt cá chân cũng bị trật, trong thời gian ngắn là không đứng dậy được rồi.
Ngày Hạ Ngọc về thăm nhà, Trạng nguyên tức Văn Kim, đặc biệt mang đồ bổ đến thăm nàng: “Đệ muội.” Hắn đặt đồ bổ lên bàn.
Hạ Ngọc vẫn đang ở sảnh trước tâm sự với phụ thê Thừa tướng, Văn Kim một mình đến: “Sao nhị tỷ phu lại đến một mình vậy? Nguyệt Nguyệt, mau rót nước cho nhị tế.”
Nguyệt Nguyệt rót nước cho Văn Kim: “Nhị tế, mời uống nước.”
“Nghe nói đệ muội bị thương, Tiểu Ngọc rất lo lắng, hôm qua đặc biệt dẫn ta đi mua cho muội nhiều đồ bổ, đều là hàng thượng đẳng, đệ muội phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.” Văn Kim uống một ngụm nước, bị vị ngọt làm giọng nói cũng ngưng lại một thoáng, lại vẫn mặt không đổi sắc đặt xuống.
“Vâng, nhị tỷ là người thương yêu ta nhất, nhị tỷ phu vất vả rồi, đã như vậy, nhị tỷ phu cũng mau đi sảnh trước bầu bạn với nhị tỷ đi, Thịnh lang sắp về rồi, đừng để hắn nhìn thấy.” Chu Nhiên thực sự đã sinh ra bóng ma với nam nhân, đặc biệt Văn Kim lại còn là võ trạng nguyên... Tuy rằng có chút quá khứ nhưng cũng thực sự khiến nàng không thể an tâm.
“Đệ muội...” Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-dot-nhien-quyen-ru-ta/3485895/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.