Giọng điệu nũng nịu của Tưởng Như Nhã quanh quẩn trong văn phòng to như vậy:
"Lục Chi Thiệu, em so với Bùi Miểu…"
Đoạn video này vừa được phát ra, sắc mặt Tưởng Như Nhã lập tức tái nhợt, cô ta vươn tay muốn cướp điện thoại, sao tôi có thể để cô ta đạt được,
"Tưởng Như Nhã, mình là người thứ ba thì cũng đừng có cho rằng người khác đều là người thứ ba."
"Loại mặt hàng Lục Chi Thiệu kia, tôi đã ném đi rồi thì sẽ không nhặt về lại!"
"Cô và anh ta ra sao cũng không liên quan gì đến tôi."
Tưởng Như Nhã hoảng sợ gào thét:
"Cô đứng nói trôi chảy như thế, nếu như thật sự không quan tâm, tại sao Lục Chi Thiệu muốn chia tay với tôi."
Tôi nhịn xúc động muốn trợn trắng mắt xuống:
"Vậy cô nên đi hỏi Lục Chi Thiệu đi, chứ không phải nổi điên ở chỗ tôi!"
"Hơn nữa, nếu cô đã có thể đào góc tường của tôi, vậy người khác đương nhiên cũng có thể đào góc tường của cô, đã làm người thứ ba thì nên có giác ngộ của người thứ ba."
Tưởng Như Nhã nghe tôi nói, sắc mặt dần dần trắng bệch.
Tôi quay người nhìn mấy người vừa rồi bàn luận, nói chuyện cũng không nể mặt mũi:
"Tôi hi vọng các vị nhớ kỹ một câu —— Không biết toàn cảnh không bình luận."
"Cẩn thận sau đó, mình bị vả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-da-het-han/3630742/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.